Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 18: Chém ngang lưng




Trong phòng, lư hương bằng ngọc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khói thơm lượn lờ bay lượndưới ánh lửa bập bùng, phảng phất như đào nguyên tiên cảnh. Thẩm TrườngAn mặt dầy năn nỉ: “Mùi hương này pha chế làm sao, còn có phương phápchơi đùa mới mẻ như vậy nữa, có thể dạy cho ta không?”

ThẩmTrường An là người thích vui chơi thích náo nhiệt, trời sinh không thểngồi yên một chỗ, nhìn thấy cái gì mới mẻ là thích. Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ nói qua một lượt, hắn liền thật sự cho người lấy hương triện* hình hoahồng tường vân ra để làm thực nghiệm, đáng tiếc động tác của hắn thô lỗ, phấn hương rơi đầy trên đất.

*hương triện:là khuông dùng để làm trầm hương.

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ nhàng, chủ động tiếp lấy, nhẹ nhàng đỡ lấy tay hắn:“Lúc múc phấn hương phải nhẹ nhàng một chút, từ từ bỏ vào trong khe hởtrên hương triện, không được để hương triện lay động.”

ThẩmTrường An vốn là người có mới nới cũ, những cô nương ngồi ở đây đều từng được hắn theo đuổi, chẳng qua hắn là người thấy một người là yêu 1người. Giang Tiểu Lâu lại không giống, nàng đối với mọi người đều ônhòa, bình đẳng như nhau, cho dù Thẩm Trường An dùng hết tâm tư cũngkhông đổi được sự thiên vị của nàng. Vốn là hắn thường khịt mũi khinhthường Vương Hạc si mê Giang Tiểu Lâu quá mức, gần đây chính hắn cũngngày càng hay đến chỗ Giang Tiểu Lâu.

Nhìn Giang Tiểu Lâu dùngmột cây trượng nhỏ như một cái xẻn, tỉ mỉ san phẳng phấn hương bên trong hương triện, tâm tĩnh, khí trầm, mọi người đều không khỏi ngây người.Trong giây lát đó, nàng nhen lửa phấn hương, một đám khói uốn lượn baylên.

Cõi đời này, quả thật có người làm cái gì cũng khiến người ta thấy hài lòng thích thú.

Vương Hạc nhìn chăm chăm đôi mắt của Giang Tiểu Lâu, Thẩm Trường An cầm lấyhương triện lật qua lật lại ngắm nhìn, Ngô Tử Đô ôm mỹ nhân nhẹ giọngcười đùa, con mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu.

Cả phòng đều là thế gia công tử, chỉ nói chuyện phong nguyệt, nhưng nói đi nói lại cuối cùng cũng sẽ nói đến chuyện trên dưới triều đình.

Vương Hạc nói: “Gần đây lão đầu tử (cha) ta gọi ta đi rèn luyện trong quân,mấy người kia không thích nhất chính là những con cháu nhà giàu nhưchúng ta, hở một chút là nguyên tắc này nọ, ta nhìn là thấy phiền rồi.”

Ngô Tử Đô cười đưa ly rượu cho hắn: “Đây là cơ hội tốt người khác cầu cònkhông được. Nếu phụ thân huynh nói như vậy, có thể thấy là đã chuẩn bịxong hết rồi, tuyệt đối sẽ không để huynh chịu thiệt thòi, dù sao đi một chuyến cũng tốt, còn hơn tương lai không có chiến tích gì để kế thừatước vị.”

Vương Hạc không phản đối, mày kiếm mắt sao như có thêmba phần lệ khí: “Nhưng khẩu khí của ông ấy, cứ như là ta cả ngày chỉbiết chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì làm.”

Thẩm Trường Anđang kiên nhẫn nghiên cứu hương triện, nghe vậy ngẩn đầu lên, trợn tođôi mắt thanh tú: “Lẽ nào huynh không phải?”

Vương Hạc bị nghẹn một cái: “Ta thì sao chứ, dù sao cũng tốt hơn em vợ của thái tử gia, đó mới gọi là trùm hoang đường.”

Thẩm Trường An bất ngờ nở nụ cười, lặng lẽ nói: “Cũng phải, tên đó xưa nayvô cùng hoang đường, gần đây không biết sao lại mê mẩn một con hát trong Sướng Xuân viên, chết sống gì cũng ở lại rạp hát không chịu về, làm cho thái tử phi giận tím mặt, còn nói là tối nay sẽ đích thân đi bắt hắn về nữa.”

“Tin tức đúng là linh thông, hóa ra huynh là con sâu trong bụng Thái tử phi.” Vương Hạc rõ ràng là không tin.

“Người khác nói thì đúng là không thể tin, hắn thì…” Ngô Tử Đô cố ý kéo dàigiọng ra, từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Trường An. Thẩm Trường An bịhắn nhìn tới nổi phát cáu: “Ta làm sao?”. Hắn sợ bị Ngô Tử Đô nói xấu gì đó, nên lập tức đá một phát vào chân Ngô Tử Đô ở dưới bàn.

NgôTử Đô mặt không biến sắc, tiêu sái phẩy quạt. Gió thổi qua, tro hươnglập tức bay vào mặt Vương Hạc, hắn hắt hơi hai cái mới khịt mũi coithường nói: “Hai người các huynh đừng nháy mắt nữa, ta đã đoán ra đượcrồi, yến tiệc lần trước, ta rõ ràng nhìn thấy huynh và Phương Nhi củaphủ Thái tử liếc mắt đưa tình, nói ra cũng không có gì lạ, Thái tử phicó một đệ đệ như vậy, làm sao mà không chú ý được?”

Thái tử phiTương Nghiên Nghi chính là con gái của Thái Phó đương triều, từ nhỏ đãcó tài danh, mỹ lệ đoan chính. Sau đó Thái tử tuyển phi, hoàng đế đíchthân lựa chọn, đến ngày sắc phong, phượng liễn nạm vàng khảm ngọc đưađến rước Thái tử phi mỹ lệ về phủ, bách quan theo hầu phô trương chấnđộng cả kinh thành. Lẽ ra Tương gia vốn là phong quang vô hạn, nhưngđáng tiếc Thái phó cả đời anh minh, không ngờ lại sinh ra một đứa contrai không ra gì Tương Trạch Vũ. Đứa con này ngày ngày rong chơi nhànrỗi sinh sự khắp nơi, Thái phó đại nhân tuổi tác đã cao không thể quảnthúc, Thái tử phi đặc biệt đưa hắn vào Quốc Tử Giám hy vọng hắn đượcquản giáo. Ai ngờ hắn lại xưng vương xưng bá trong Quốc Tử Giám, ăn uống mua vui chuyện gì cũng giỏi, không từ bất cứ việc xấu nào, không chỗnào không quậy phá, làm cho Học quan bị chọc tức chết. Danh tiếng cả đời lão Thái phó bị hủy trong tay hắn. Thái tử phi thương tiếc đệ đệ từ nhỏ mất mẹ, không nhẫn tâm mắng chửi, không đành lòng đánh đập, chỉ có thểngày ngày phái người theo sát hắn.

Không biết là ai hiến kế choThái tử phi, nếu Tương công tử đi thanh lâu, thì một đội thị vệ mặcthiết giáp sẽ đi theo đứng ở ngay đầu giường, làm cho cả căn phòng toànngười là người, khiến hắn không thể làm được gì. Nếu hắn đánh nhau ngoài đường, thì một đám ma ma xanh đỏ tím vàng sẽ ôm kéo khóc lóc khôngngừng, cứ làm như vậy, những người bên dưới ngoài mặt thì không dám nóigì, nhưng sau lưng thì nói hắn đủ thứ, cười hắn đủ chuyện, cười đến sáiquai hàm. Tương công tử tức giận cực điểm, nổi cơn lên kiên quyết trường kỳ ở lại rạp hát ai khuyên cũng không chịu về nhà, điểm này đã hoàntoàn chọc giận Thái tử phi, gần đây lại đang chuẩn bị cầm gậy cầm đuốcđi trừng trị hắn một trận.

Ngô Tử Đô thở dài: “Tương Trạch Vũ này đúng là đáng thương, tần lâu sở quán không cho đến, bây giờ cả rạp hátcũng không cho đi.”

“Cái gì mà rạp hát, ngài còn chưa biết sao?”Tiêu Lưu Ly một đôi mi tinh tế uống thành hình trăng non, dùng giọng nói êm nhu ngọt ngào nói: “Vị chủ nhân kia đã nghĩ ra một trò chơi mới, bây giờ có thể nói là chấn động kinh thành rồi.”

Tiêu Lưu Ly tinhthông nhất là hát khúc, có không ít bằng hữu bên trong rạp hát, nhữnglời này nàng vừa nói ra, mọi người liền nổi lên hứng thú dồn dập.

Tiêu Lưu Ly âm thanh vô cùng êm tai, miêu tả cảnh Tương Trạch Vũ ở rạp hát,đặc biệt mời đào hát nổi tiếng nhất là Vũ Dương cô nương đến chiếu theokịch bản của hắn mà diễn.

“Dưới sân khấu mọi người đều kinh ngạc, không biết vị thế gia công tử này rốt cuộc đang bày trò gì, đợi đến khi thư sinh trên sân khấu mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy trên giường…”Tiêu Lưu Ly cười hì hì, lại không chịu nói tiếp, nhất thời khiến choThẩm Trường An thấy hứng thú, năn nỉ nàng tiếp tục nói.

Tiêu LưuLy thành công lấy lại được sự chú ý của mọi người, ngước chiếc cằm trắng nõn lên, mang theo tia đắc ý nhìn vào Giang Tiểu Lâu, lúc này mới tiếptục nói: “Hoa đán ở đầu giường chỉ khoác một tấm lụa mỏng, tấm thân dathịt trắng như tuyết khiến mọi người đều không rời mắt được, vừa mởmiệng đã kêu một tiếng lang quân, đúng là triền miên tận xương tủy, vừanghe là khiến xương cốt người ta đều muốn mềm nhũn…”

Trên sânkhấu treo lụa hồng, kiều diễm vô hạn, khung ảnh huyền ảo mê man… Cho nên ở dưới sân khấu bất kể là người có thân phận thế nào, đều không kềmđược mà ý loạn tình mê. Đợi đến khi mọi người đều chảy nước dãi, TươngTrạch Vũ mới từ trên giường nhảy xuống cười như điên cuồng, biến toàn bộ mọi người ở đó thành trò cười.

Các vị công tử ở đây đều còn trẻ, hàng ngày đều rành rẽ mấy trò trêu hoa ghẹo nguyệt, người lớn trong nhà có biết được thì cũng cười rồi mặc kệ bọn họ, làm lớn chuyện thì chẳngqua cũng chỉ là tuổi trẻ hoang đường. Cho nên bọn họ rất tinh thôngnhững chuyện này, nghe thấy trò chơi của Tương Trạch Vũ cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì phá lên cười. Ngô Tử Đô theo bản năng hướng nhìn về Giang Tiểu Lâu, giữa một trận cười, càng làm nổi bật lên nét mỹ lệ ôn nhu của Giang Tiểu Lâu, nàng nhẹ nhàng phẩy quạt, ánh mắt trầmtĩnh.

Tiêu Lưu Ly bên này đang nói rất cao hứng, không ngờ phịch một tiếng cửa phòng bị người đá văng ra, Lưu Diệu mặt mũi tái nhợt xông vào, trên khóe môi là nụ cười hung tàn, trực tiếp đẩy người đang cảntrước mặt ra, phóng thẳng về phía Giang Tiểu Lâu.

Còn chưa chờ đến lúc hắn đến gần người Giang Tiểu Lâu…

“Buông tay ra.”

“To gan quá.”

Tiếng quát tháo nổi lên, một bầu rượu bay qua, choang một tiếng, nện ngay lên trán Lưu Diệu, lập tức rớt xuống đất vỡ tan, trước ngực hắn thấm ướtmột mảng to.

Lưu Diệu nổi giận, lại liều mạng nhào tới muốn tómlấy Giang Tiểu Lâu, còn chưa chạm vào đã cảm thấy một nguồn sức mạnh ậptới, tiếp theo da đầu nóng bỏng đau xót, mặt trái đã trúng một quyền.Hắn quát to một tiếng, cả người đã bị Vương Hạc ném qua một bên, VươngHạc mặt mày giận dữ mạnh mẽ đè hắn lại. Thẩm Trường An gào thét mộttiếng, ngoài cửa lập tức có mấy tên hộ vệ tiến vào nhập cuộc. Bọn họvung tay ra là lập tức tóm chặt lấy Lưu Diệu, trong nhã thất náo loạnnhững âm thanh linh binh lách cách, la hét hỗn loạn, tiếng mắng chửi,tiếng kêu thảm…

Các tiểu thư nhất thời sợ đến muốn ngất đi, cuống quít trốn qua một bên sợ bị quyền cước quét trúng.

Bên này đúng là náo nhiệt, Giang Tiểu Lâu thở dài, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Chuyện tranh giành tình nhân là chuyện thường tình ở thanh lâu, đặc biệt làQuốc Sắc Thiên Hương lầu, có thể nói là hai ngày ba bữa là có màn trìnhdiễn võ thuật. Mọi người đều là người đi ra ngoài tìm vui, càng là những trường hợp ồn ào thì càng lợi hại, các cô nương cũng dựa vào đó để nâng cao giá trị bản thân. Lưu Diệu mới trốn từ nhà ra, bên người không cóhộ vệ, dĩ nhiên là bị đánh một trận tơi tả, người ngoài nhìn thấy cũngchỉ cười hắn vô năng, không ai nghĩ theo hướng khác.

Cuối cùngLưu Diệu ôm theo thiệt thòi nổi giận đùng đùng rời đi, khi đi tới cửa sổ đột nhiên bị một sợi dây lụa cột tóc từ phía trên buông xuống cảnđường. Hắn nổi giận nắm lấy sợi dây lụa đó, ngẩn đầu lên nhìn, thấy Tiểu Điệp đang đứng dựa vào cửa sổ nhìn hắn nở nụ cười.

Hắn sửng sốt, chớp mắt đã nhìn thấy Tiểu Điệp đi xuống lầu, trên tay lại mang theomột cái bao đưa cho hắn, sau đó vẫn cứ cười hì hì. Hắn cầm cái bao trong tay cảm thấy có gì không đúng, hầm hừ mở bao ra, trong đó có khoảng 10lượng bạch ngân.

Thấy hắn hoàn toàn bình tĩnh, Tiểu Điệp cườicười: “Tiểu thư nhà ta có nói, tỷ tỷ và tỷ phu ngài thiếu nàng 10 vạnlượng, thời gian gần đây ngài thua ba vạn lượng xem như là tiền lời, sốtiền này xem như là tiền công ngài vất vả mấy tháng nay, đa tạ ngài đisớm về tối mang tiền đến cho tiểu thư.”

Lưu Diệu vốn cho rằng chỉ cần dùng toàn bộ khí lực là sẽ có được Hằng Nga trong tay, không ngờchỉ một bước là ngã từ trên cao xuống, da thịt bị tổn thương không nói,người ta lại còn tìm đến cửa trào phúng mình. Hắn lập tức bước lên nắmchặt tay áo Tiểu Điệp, đáy mắt không che giấu được tia oán hận: “Ả ta ởđâu?”

Tiểu Điệp cau mày nói: “Tiểu thư không rảnh nói chuyện vớingài, tổi nay nàng phải đến Sướng Xuân viên xem hát.” Nói xong, hất tayhắn ra, Lưu Diệu đưa mắt nhìn thấy đối diện cách đó không xa có hai tênhộ vệ đứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Điệp như một cơn gió thổi đimất.

Từ Quốc Sắc Thiên Hương lầu đi ra, Lưu Diệu lắc lư đi tớibên hồ, nhìn thấy bộ dạng vô cùng chật vật của mình dưới bóng nước, chán nản vô cùng. Phiền lòng, phẫn nộ, oán hận, trong lòng đang bùng cháymột dục vọng không tên, Giang Tiểu Lâu, giữa chúng ta không thể kết thúc như vậy, ngươi hại ta phải chịu nỗi khổ da thịt, thì phải dùng bản thân để bồi thường.” Hắn càng nghĩ càng giận, lập tức xoay người rời đi.

Ngoài đường buổi tối rất yên tĩnh, kiệu đi ra từ Quốc Sắc Thiên Hương lầu,chuyển ra đường lớn, vòng đi vòng vòng lại mấy vòng, Lưu Diệu ở phía sau đi theo sát nút, mãi cho đến khi kiệu đi vào một con dường nhỏ, hắn gấp gáp đi theo nhưng vẫn bị mất dấu, khó khăn lắm mới theo được đến cửaSướng Xuân viện, đúng lúc nhìn thấy một cỗ kiệu bình thường đang dừng ởtrước cửa. Trong đầu hắn dường như xông lên một luồng máu nóng, hắnkhông khỏi cười lạnh một tiếng. Trước cổng Sướng Xuân Viên người đếnngười đi, ăn chơi trác táng, tiếng cười lạnh của hắn cũng không khiếnngười khác chú ý.

Lúc Tiểu Điệp đi theo bên cạnh cỗ kiệu đến đây, ống quần không cẩn thận bị cành cây kéo rách, nàng liền vội vàng cúingười xuống kéo ra, đúng ngay tại lúc này, một trận âm thanh náo độngvang đến. Tiểu Điệp hết hồn, vội vàng nhìn sang hướng phát ra âm thanh,phía bên kia Lưu Diệu ngã nhào trên đường, con mắt của hắn trợn to, tựahồ không thể tin tại sao mình bị người ta một đao chém thành hai mảnh.

Toàn bộ sự kiện này phát sinh ngoài dự liệu, bắt đầu từ khi Lưu Diệu đi đếnSướng Xuân Viên, không, phải nói là bắt đầu từ khi hắn nhìn thấy GiangTiểu Lâu trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tính mạng của hắn đã định làphải chôn vùi giữa một mảng huyết sắc đen tối.

Giờ khắc này, hắnthở hồng hộc, cái lưng bị chém ngang đang không ngừng đổ máu, thân thểbị đứt làm hai đoạn vẫn còn ấm áp như cũ, máu trong bóng tối tỏa ra mộtmùi tinh hương ngọt ngào, dần dần nở ra một đoán hải đường diễm lệ trênnền gạch màu xanh.

Tiểu Điệp từ xa nhìn thấy người mình vừa gặp cách đây không lâu đang máu me nằm một chỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Bọn hộ vệ mặt sắt xuất hiện trong bóng tối ở bên góc đường, một người trong đó rút trường kiếm về, không hề cảm xúc nói: “Dám vô lễ với quý nhân,đi tra xem rốt cuộc là ai.”

Tiếng huyên náo ồn ào xuyên thủng bầu trời rộng lớn, trước cửa Sướng Xuân Viên có vài con đom đóm đang baylảng vảng chung quanh mấy cái đèn lồng, một trận gió thổi qua khiến nódường như có thể bị thiêu cháy bất cứ lúc nào, làm nổi bật ánh sáng trên trang phục của những quan to quý nhân đang chen chúc đến xem náo nhiệt. Cỗ kiệu nhìn cực kỳ bình thường đó nhanh chóng được khiêng lên, biếnmất giữa con phố mênh mông. Mọi người nghị luận sôi nổi, cuối cùng cóngười thét lên một tiếng, đã nhận ra rốt cuộc hắn là ai.

Tươngđại thiếu gia đệ nhất ăn chơi chốn kinh thành vừa bị Thái tử phi kéo rakhỏi rạp hát trông y như một con lươn trơn nhớt, thừa dịp một màn náonhiệt vừa rồi đã lẩn đi mất, đến lúc này mới xuất hiện. Tên háo sắc nằmđó sớm đã biến mất không một tiếng động, tiếng ồn ào huyên áo che kínbầu trời, hắn lại nhìn thấy một con hẻm nhỏ nơi ánh đèn lồng được chiếusáng. Ngày thường hẻm nhỏ đó chật chội vô cùng, vắng người thưa thớt, so với một Sướng Xuân Viên huyên náo đúng là một trời một vực.

Giờ khắc này, ở nơi đó có một cỗ kiệu sừng sững.

Người bên kiệu đều lặng im không một tiếng động, một trận gió đêm thổi tấmmàn kiệu bay lên, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo đỏ đang ngồi bên trong,mặt mỉm cười, vành tai cong cong, giống hệt những mỹ nhân chỉ có thểnhìn thấy trong những bức họa.

Nhìn thoáng qua, Tương Trạch Vũhầu như ngây dại. Đợi đến khi hắn bừng tỉnh mà đuổi tới, cỗ kiệu kia đãbiến mất, là hồ ly tinh, hay là quỷ?

Chỉ có gió lạnh không ngừng thổi qua con hẻm nhỏ, khiến cho toàn thân hắn nổi da gà.