Chử Hướng Đông là kẻ điên.
Nhưng trong lòng cậu ta biết rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Mặc dù ngoài miệng cậu ta trêu chọc, lôi chuyện riêng tư nhà người ta ra, nhưng cùng lắm cậu ta chỉ lải nhải với Lục Xuyên mà thôi chứ không đến nỗi công khai với mọi người.
Ai dè Khương Nguyên lại cứ thế khai ra.
Cậu ta vừa dứt lời, mấy nam sinh bên cạnh liền vây quanh hỏi: “Tội phạm vị thành niên gì cơ?”
Giang Chung Linh cũng hỏi: “Cậu ta thật á?”
Khương Nguyên giơ tay lên gãi đầu: “Tôi cũng chỉ nghe vậy thôi, chính cậu ta đã nói mấy hôm trước đã nhìn thấy người ta ở cổng trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên …”
Dứt lời, cậu ta liền ngước mắt nhìn Chử Hướng Đông.
Chử Hướng Đông há miệng, một lúc sau chỉ nói được một câu: “Tao chỉ nhìn lướt qua thôi, cũng có thể là tao đã nhìn nhầm rồi.”
“Tôi nói rồi mà, ai lại chuyển trường vào năm lớp Mười hai cơ chứ?”
Giang Chung Linh lầu bầu rồi nhìn Giang Chung Dục vẫn luôn giữ im lặng ở bên cạnh: “Anh à, anh đã nghe thấy gì chưa? Cô ta có vấn đề đấy, cho dù anh thấy cô ta xinh đẹp cũng phải cách xa cho em, đừng để đến lúc đó mình bị mang tiếng xấu.”
Rõ ràng trong lời nói của cô ta mang theo vẻ khinh bỉ, nhất thời đám nam sinh ở xung quanh đều giả vờ bị câm.
Giang Chung Dục không tỏ thái độ, Giang Chung Linh lại tiến lên hai bước đuổi theo Lục Xuyên: “Lục Xuyên, cậu nói thử xem có đúng không?”
“Gì cơ?”
Anh thu hồi tầm mắt, vẻ mặt rất mất tập trung.
Giang Chung Linh bực bội, giọng điệu chậm rãi: “Mọi người nói Giang Nguyên kia là tội phạm vị thành niên.”
“Chậc…”
Nam sinh có gương mặt tuấn tú cương quyết, khẽ chắt lưỡi. Một lúc lâu, anh mới nhướng mày, hờ hững hỏi ngược lại: “Mấy người hết chuyện để nói rồi à? Nãy giờ cứ nói mãi chuyện này không thấy phiền à?”
Giang Chung Linh: “…”
*
Trong quán cơm niêu ven đường.
Giang Nguyên và Giang Thần Hi đang ngồi ở bàn trong cùng.
Vào giờ trưa, quán làm ăn rất đắt khách. Sau khi Giang Thần Hi ngồi xuống đã thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Giang Nguyên đang ngồi ở ghế đối diện: “Quán cơm niêu này thật sự rất ngon, một tuần em tới đây ít nhất là ba lần.”
Bọn họ là chị em cùng mẹ khác cha, lúc Long Cẩm Vân - mẹ của hai người gả vào nhà thì Giang Nguyên đã chào đời, nên bây giờ ngôi nhà này coi cô như con ghẻ. Kể từ lúc đi học, cô không có quyền chọn trường mà bọn họ đăng ký ở đâu thì cô học ở đấy, còn Giang Thần Hi thì lại khác, cô ta đã vào được trường Trung học số 9 nhờ cô ruột nhờ vả quan hệ.
Giang Nguyên vốn không thể nào đi học ở trường Trung học số 9.
Cô đã xảy ra chút chuyện ở trường cũ, rồi bị đuổi học và đưa vào trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên. Sau khi ra ngoài, bà cụ Giang đã cực kỳ ghét bỏ, bảo cô cưới chồng. Nhưng bố Giang không nỡ khiến cho bà cụ Giang rất tức giận. Ông ấy đến tìm em gái ruột mấy lần, đến khi Giang Văn Tú hết chịu đựng nổi mới nhét Giang Nguyên vào trường Trung học số 9 với thái độ rất không tình nguyện.
Cả hai chị em đều không còn là trẻ con nữa nên trong lòng đều hiểu rõ mấy chuyện này.
Giang Nguyên cảm kích tấm lòng tốt bụng của bố dượng, mà Giang Thần Hi cũng được ông căn dặn nhiều lần rằng ngày đầu tiên khai giảng phải đợi Giang Nguyên, sợ cô quá lạ lẫm với ngôi trường mới, nên phải tìm cô cùng đi ăn trưa.
Nghe cô ta nói thế, Giang Nguyên cũng mỉm cười nói: “Chỉ mới ngửi thôi đã thấy rất thơm rồi.”
Vì quán ăn nhỏ nên diện tích có hạn, trong không khí tràn ngập mùi niêu đất. Giang Thần Hi đã hơi đói bụng, để di chuyển sự chú ý, cô ta lại nói tiếp: “Quả nhiên cô đã cho chị vào lớp 12/7.”
“Lớp 12/7 thì sao?”
“Đó là lớp tập hợp các con ông cháu cha đó, hơn nữa thầy chủ nhiệm còn là thầy Âu Dương.”
Thầy Âu Dương ư?
Giang Nguyên nhớ lại người đàn ông mà mình gặp hồi sáng, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Cô có thể cảm nhận được điểm đặc biệt của Âu Dương Dục, nhưng lại không ngờ anh ta cũng nổi tiếng ở trong trường.
Giang Thần Hi ngậm ống hút uống ngụm nước ngọt, rồi nói tiếp: “Lục Xuyên trong lớp chị là một trong hai hotboy của trường Trung học số 9, còn người kia cũng là bạn thân của anh ta, tên Giang Chung Dục. Giang Chung Dục học lớp chuyên ban xã hội, gia đình có chuỗi siêu thị thuốc và bệnh viện. Giọng nói của anh ta siêu cuốn hút, vừa là trạm trưởng đài phát thanh của trường, vừa là chủ tịch hội học sinh. Nhưng tiếc rằng tính cách lạnh như băng, nghe nói anh ta đã học phát thanh viên, định thi vào Đại học Truyền thông đấy…”
Nghe cô ta nhắc đến, Giang Nguyên đã nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Giang Chung Dục.
Đó là vào kỳ nghỉ hè ở thư viện tỉnh.
Cô đang cúi đầu đọc sách thì ghế đối diện bị ai đó kéo ra, rồi một nam sinh mặc áo sơ mi trắng nghiêng người ngồi xuống.
Lúc đó, trên tay cậu ta đang cầm quyển “Thiên chỉ hạc”, còn của cô là “Bách dạ hành”.
Hai quyển sách đều do tác giả người Nhật viết. Khi cô bắt gặp ánh mắt của cậu ta đã nảy sinh cảm giác rất khó diễn tả. Trên người nam sinh đó toát lên khí chất rất lạnh lùng xa cách, rất khó tiếp cận, nhưng lại khiến cô cảm thấy như đã từng quen biết.
Lúc hai người bắt đầu trò chuyện cũng là một bất ngờ.
Đó là một ngày sau đó, khi cô cố kiễng chân đi lấy quyển “Ác ý” trên giá sách thì đã chạm phải một bàn tay lạnh buốt. Cô quay đầu nhìn lại, nam sinh đang nghiêng người dựa vào giá sách, nở nụ cười cực kỳ nhạt, rồi cụp mắt hỏi cô: “Cậu thích Higashino Keigo(1) à?”
Mặc dù cô đã gặp nhiều lần, cũng biết chút ít về Giang Chung Dục nhưng cô chưa từng hỏi tên của cậu ta.
Cô biết cậu ta thích Kawabata Yasunari(2), ngoài ra cũng đọc nhiều tác phẩm văn học khác của Nhật Bản. Cậu ta thường mặc áo sơ mi trắng và áo phông ngắn tay màu xám, chỉ mua nước khoáng giống như cô, lúc ăn mì sẽ yêu cầu cực cay, còn viết chữ rất đẹp.
Lần gặp cuối cùng của hai người là vào mấy ngày trước, khi cô đi thư viện mượn “Xứ tuyết” do cậu ta giới thiệu để về nhà đọc.
Nhớ lại mấy câu trò chuyện trong lớp học ban nãy, Giang Nguyên không khỏi lơ đãng, chỉ nghe thấy Giang Thần Hi nói tiếp: “Dù gì đa số nữ sinh lớp bọn em đều thích Lục Xuyên hơn. Anh ta là chủ lực đội bóng rổ của trường, trước đây từng đạt giải quán quân taekwondo thiếu niên trong nước nên cực kỳ có cảm giác an toàn, lại còn đẹp trai như thế. Mặc dù anh ta hơi lăng nhăng, nhưng với điều kiện đó thì làm sao có thể không lăng nhăng chứ?”
Giọng nói Giang Thần Hi ngày càng thấp hơn: “Em nghe bạn học nói nhà anh ta ba đời độc đinh, là tổng giám đốc tương lai của nhà quyền thế đấy. Nếu em là anh ta thì em không cần phải đi học mà chỉ cần thừa kế gia sản thôi, nhưng anh ta học rất giỏi đấy, không cần phải đi thi tuyển cũng có thể vào được chính quy.”
______
Chú thích:
(1) Higashino Keigo: Tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám của ông.
(2) Kawabata Yasunari: Tiểu thuyết gia người Nhật đầu tiên.