Từ nhỏ đến lớn, Giang Nguyên chưa từng gặp chuyện giáo viên đến thăm nhà.
Vì thế khi nghe Âu Dương Dục nói ra những lời này, một lúc lâu sau cô vẫn chưa hoàn hồn lại mà ngơ ngác nhìn lên bục giảng.
Dưới ánh nhìn của cô, Âu Dương Dục đã nói tiếp: “Ngoài ra thầy còn muốn nói đến chuyện thi năng khiếu. Bạn nào có ý định này thì có thể suy nghĩ thêm, nếu không chú trọng vào các môn văn hóa thì đây vẫn có thể xem là đường tắt để lên đại học…”
Thi năng khiếu chính là thi vào ngành nghệ thuật.
Sinh viên ngành nghệ thuật bao gồm sinh viên các môn năng khiếu như âm nhạc, mỹ thuật, biên tập viên, phát thanh viên, diễn viên, vũ đạo vân vân, chiếm một tỷ lệ nhất định trong kỳ thi tốt nghiệp.
Thông thường, vào học kỳ một lớp Mười hai, các kỳ thi dành riêng cho chuyên ngành nghệ thuật sẽ lần lượt diễn ra.
Thời gian càng đến gần, để tăng tỉ lệ lên lớp, nhà trường sẽ bảo giáo viên chủ nhiệm động viên các em học sinh không chú trọng vào bộ môn văn hóa, Âu Dương Dục hưởng ứng lời kêu gọi của nhà trường, lúc nói những lời này đã nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người Giang Nguyên.
Trong lớp có một gương mặt mới như vậy, ít nhiều gì anh ta cũng cực kỳ chú ý, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cô thì ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Giang Nguyên, em ra ngoài một lát.”
Mấy chục ánh mắt đổ dồn lên người cô, Giang Nguyên đứng dậy, hơi cúi đầu ra khỏi phòng học.
Âu Dương Dục đang đứng trên hành lang, hỏi cô: “Chuyện đi thăm nhà, em có ý kiến gì à?”
Giọng nói anh ta dịu dàng, nghe rất ôn hòa, cảm giác đầu tiên mà anh ta mang tới cho người khác cũng thoải mái giống y như thế. Giang Nguyên đối mặt với anh ta đã không còn mất tự nhiên như lúc đối mặt với Giang Văn Tú nữa, nghe anh ta hỏi thế thì ngước mắt lên nhìn rồi lắc đầu: “Em không có ý kiến gì ạ!”
Không có ư?
Âu Dương Dục nhìn cô thăm dò một hồi lâu, cũng không hỏi gì nữa.
Giang Nguyên cúi đầu nhìn ngón chân.
Âu Dương Dục có thể cảm nhận được hình như tâm sự của cô rất nặng nề, nhưng anh ta lại không có cơ hội thích hợp để tìm hiểu thêm, cuối cùng đành phải nói tiếp: “Chuyện đến thăm nhà là yêu cầu của nhà trường, nhà trường cũng chỉ mong rằng thầy cô có thể quan tâm đến các em học sinh sắp tốt nghiệp nhiều hơn, nên em đừng căng thẳng quá.”
“Vâng ạ!” Giang Nguyên gật đầu.
“Em vào lớp đi.”
Âu Dương Dục mỉm cười, bảo cô đi vào lớp.
*
Trong lớp, đám học sinh cũng đang bàn tán chuyện đến thăm nhà. Chử Hướng Đông khẽ hỏi người ngồi bên cạnh: “Anh Xuyên, mày nói thử xem nhà trường định làm gì thế? Họ muốn tìm hiểu kỹ hơn về gia sản nhà chúng ta à?”
Lục Xuyên thờ ơ đáp: “Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?”
“…”
Bây giờ Chử Hướng Đông mới nhớ đến chuyện trong nhà anh, một lúc sau, cậu ta càng hỏi nhỏ hơn: “Vậy mày định để thầy ấy đến thăm ở đâu?”
Trong lớp không ai hiểu rõ tình hình nhà họ Lục hơn cậu ta.
Ông cụ Lục có một cậu con trai và ba cô con gái, Lục Thuần - bố của anh Xuyên là con trai một, cũng là con trưởng nhà họ Lục.
Lục Xuyên có ba người cô, cô cả gả cho nhà họ Từ quyền thế ở địa phương, cậu ta cũng biết Từ Mộng Trạch - con trai của cô cả, lớn hơn anh Xuyên, vừa mới lên đại học. Cô hai thì vừa tròn ba mươi tuổi, là diễn viên nổi tiếng trong nước, đã được gả đến thủ đô, nghe nói chồng là lính đặc chủng. Còn cô út thì lớn hơn anh Xuyên ba tuổi, học lịch sử, là kiểu người đi đến đâu cũng có thể gây rắc rối.
Từ đời ông cụ nhà họ Lục đã âm thịnh dương suy, nên anh Xuyên rất ghê gớm, là độc đinh ba đời.
Theo lý mà nói, đầu thai được như thế thì phải được gia đình chiều chuộng cưng nựng chẳng khác gì Giả Bảo Ngọc mới đúng, nhưng sức khỏe của mẹ anh Xuyên không được tốt cho lắm, đã mất vào năm anh mười tuổi, mà bố của anh vẫn còn trẻ nên đã cưới vợ mới.
Lúc bố cưới mẹ kế, anh Xuyên đã sớm hiểu chuyện, lại đến thời kỳ phản nghịch, nhìn thấy người phụ nữ đó còn dẫn theo con của chồng trước tới, tất nhiên trong lòng sẽ không vui rồi dần dần xa cách bố. Mấy năm nay càng lạnh nhạt hơn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh có thể ở nhà sáu mươi lăm ngày đã hiếm thấy rồi, bởi vì hầu như anh đều ở nhà ông nội, tức là nhà của ông cụ Lục.
Thầy chủ nhiệm đột ngột đòi đi thăm nhà, làm sao có thể chạy đến quấy rầy ông cụ được?
Chử Hướng Đông ngẫm nghĩ chuyện này, đương nhiên Lục Xuyên cũng đang nghĩ đến, nhưng anh nghĩ mãi cũng chẳng ra, còn cảm thấy phiền muộn, nên dứt khoát gạt sang một bên, rồi đeo tai nghe dựa người ra đằng sau bấm điện thoại để giết thời gian.
*
Giang Nguyên học ngoại trú, buổi chiều chuông tan học vừa reo lên, cô đã thu dọn cặp sách theo dòng người đi xuống lầu. Sau khi gặp Giang Thần Hi ở cổng trường, cả hai đã cùng bắt xe buýt về nhà.
Cả hai đều không mang theo chìa khoá nên mẹ Long Cẩm Vân đã mở cửa cho hai người, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Bà là người Quý Châu nên không có họ hàng thân thích ở thành phố An, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại mềm mỏng. Lúc nãy đang bị mẹ chồng mắng ở trong phòng khách, tất nhiên bây giờ nhìn thấy hai con gái quay về sẽ cảm thấy lúng túng, vừa nghiêng người tránh sang một bên, vừa nháy mắt với Giang Nguyên.
Giang Nguyên có thể hiểu ánh mắt đó là bảo cô mau về phòng đi.
Cô đeo balo đi về phòng thì nghe thấy tiếng quát vọng tới từ đằng sau: “Mày đứng lại đó cho tao!”
Bà nội Giang tên là Quách Phượng Hà, năm nay sáu mươi lăm tuổi, thân hình mập mạp, nói rất lớn. Bà ta vừa mở miệng, đương nhiên Giang Nguyên không thể làm như không nghe thấy, mà ngừng bước xoay người lại gọi: “Bà nội.”
“Ha, mày biết nói rồi à? Tao đang đứng sờ sờ ở đây mà mày không nhìn thấy à?”
“…”
Giang Nguyên không nói gì.
Long Cẩm Vân vội cười xòa: “Mẹ, bọn trẻ vừa mới về mà.”
“Tôi không điếc cũng không ngu, tất nhiên là nhìn thấy nó vừa mới về rồi. Ngược lại cô đó, nháy mắt ra hiệu làm gì? Tôi có thể ăn thịt con gái cô chắc? À, tôi đã đồng ý chuyện cưới xin, nhưng mẹ con cô thanh cao nhìn không lọt mắt, sao mẹ con cô không soi lại mình thử xem, có đáng để con trai tôi bỏ cả công việc hay không?”
Ba mẹ con đứng trong phòng khách, không ai có thể tiếp lời.
Quách Phượng Hà trừng mắt nhìn Giang Nguyên: “Mày cũng xứng học trường chuyên ư? Sao thế, mày vứt bỏ không thèm cậu chủ nhà họ Viên nữa mà muốn đến trường quyến rũ thầy giáo à? Tao nhổ vào! Thứ gì thế không biết? Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn!”
Long Cẩm Vân mang thai trước khi cưới, lúc gả vào đây, Giang Chí Viễn đã nói dối rằng đứa bé trong bụng là con của mình.
Lúc đó bà cụ không bằng lòng nhưng không lay chuyển được con trai nên đã cho hai người thành hôn. Nhưng sắc mặt của bà ta còn chưa tốt được mấy ngày, vì thai là con gái nên bắt đầu bắt bẻ đủ kiểu, sau này đứa thứ hai vẫn là con gái thì càng trở nên thậm tệ hơn.
Ai dè sau đó bà ta đã nghe lén cuộc trò chuyện của con trai và con dâu, biết cháu gái cả không phải là con ruột của con trai mình.
Vì trong lòng hổ thẹn nên Long Cẩm Vân vẫn luôn nhún nhường mẹ chồng, sau khi Giang Nguyên hiểu chuyện cũng từng nhẫn nhục chịu đựng, vì bị vướng con trai nên bà cụ vẫn chưa đến nỗi quá đáng. Nhưng lần này, con trai bị đứa con riêng này liên lụy đến mức mất cả công việc, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này nên mới nhân lúc bố Giang ra ngoài mua đồ ăn đã trừng mắt nhìn con dâu, đúng lúc...
Giang Nguyên vừa quay về đã đụng phải ngòi nổ.