“Két…”
Vì phanh xe gấp nên Lục Xuyên đã đập vào ghế phát ra tiếng “bộp”, anh giận dữ ngước mắt lên: “Anh chạy xe kiểu gì vậy?”
Sau khi tan học, anh đã quay về nhà ông cụ Lục.
Buổi tối anh vừa mới ăn cơm xong thì Lục Thuần - bố anh gọi đến, nói anh đã ở chỗ ông cụ quấy rầy hết kỳ nghỉ hè rồi, bây giờ khai giảng rồi cũng không biết đường về nhà báo cáo.
Anh không muốn về nhà.
Nếu không bắt buộc, anh sẽ không chủ động quay về ngôi nhà đó.
Nhưng tối nay cô cả đang ở nhà tổ, nói anh cứ thế này mãi cũng không được, anh đã lớn rồi cũng nên hiểu chuyện, thấu hiểu cho bố, lúc mẹ anh qua đời, bố anh vẫn đang ở độ tuổi tráng niên, nên tái hôn cũng là chuyện bình thường.
Anh thật sự mất kiên nhẫn khi nghe cô cả tụng kinh, rồi nghe nói Lục Viễn lái xe đi qua nhà tổ nên tiện thể ngồi lên xe luôn.
Lục Viễn là anh trai mà mẹ kế Trương Nhã Thấm đã dẫn theo, kể từ ngày đầu tiên hai mẹ con họ bước vào, ngay cả bố mình, anh cũng cảm thấy ghê tởm. Bởi vì Trương Nhã Thấm là bạn thân của mẹ anh khi còn sống. Kể từ khi anh ghi nhớ mọi chuyện, bà ta thường xuyên ra vào nhà anh, luyện múa, đọc sách, chơi đàn dương cầm cùng mẹ anh. Anh chưa bao giờ ngờ rằng bà ta lại thay mẹ anh trở thành bà chủ nhà họ Lục.
Bà ta được gả vào nhà họ Lục một cách quang minh chính đại, rồi dọn đến phòng ngủ chính, còn dẫn theo một đứa trẻ lớn hơn anh năm tuổi không hề hay biết bố mình là ai.
Lúc này, Lục Viễn đột ngột phanh gấp, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Lục Xuyên ngồi ở ghế sau lạnh mặt điều chỉnh lại tư thế ngồi, rồi quay mặt sang, cũng lơ đãng liếc nhìn.
Màn đêm bao trùm, ánh sáng xa gần đan vào nhau như ảo cảnh, Giang Nguyên đang ngồi trên bậc thềm, cô vẫn mặc áo phông trắng quần jean ban ngày. Dưới ánh đèn, dường như gương mặt của cô được bao phủ bởi tia sáng mỏng manh trong suốt, lộ ra vẻ đẹp thanh khiết tinh tế như sứ trắng.
Không biết cô đang nhìn thứ gì mà khóe miệng khẽ cong lên, nhưng vẻ mặt lại thẫn thờ.
Đằng sau vang lên tiếng bóp còi inh ỏi, Lục Xuyên thu hồi tầm mắt, bĩu môi nói với người đằng trước: “Sao thế, anh quen cô ấy à?”
Người ngồi đằng trước khẽ cười đáp: “Cô ấy rất xinh đẹp.”
Dứt lời, anh ta đã nắm lấy vô lăng tiếp tục chạy xe trên đường.
“Xì…”
Lục Xuyên bĩu môi, khẽ hừ khó hiểu.
*
Gần chín giờ tối.
Hai anh em đã về đến nhà.
Lục Thuần là con trai duy nhất của ông cụ Lục, nhưng mấy năm nay lại không được ông cụ thương yêu. Nói về nguyên nhân thì phải bắt nguồn từ việc Lục Thuần cưới vợ. Ông cụ là người tri thức, từ nhỏ đã dạy con trai luyện chữ, một lòng hy vọng con trai có thể trở thành nhà thư pháp. Nhưng Lục Thuần không yên phận, kết hôn chưa được bao lâu đã bắt đầu kinh doanh, sau khi mở quán net kiếm được một khoản tiền lớn, lại bắt đầu kinh doanh siêu thị. Cuối cùng đã mở chuỗi trung tâm mua sắm với quy mô lớn cao cấp đầu tiên ở thành phố An, cũng chính là quảng trường thời đại Hải Nạp nằm ở trung tâm thành phố An ngày nay.
Bởi vì trung tâm mua sắm xa xỉ bắt mắt như vậy nên năm Lục Xuyên mười tuổi đã bị bắt cóc. Mẹ anh vì sợ hãi quá độ nên chưa đến một năm đã nhắm mắt xuôi tay.
Trong mắt ông cụ, mọi chuyện đều do Lục Thuần kinh doanh mà ra, tất nhiên sẽ không ưa ông ta.
Ngoại trừ bố mình, trong mắt người bình thường, Lục Thuần là một điển hình cho sự thành công. Bố là nhà văn học, thư pháp nổi tiếng ở Hoa Hạ, mà gia cảnh bên đằng nhà mẹ cũng vững chắc, bản thân bà cụ lại là nghệ thuật gia biểu diễn kịch nói. Lục Thuần ngậm thìa vàng mà lớn lên, ông ta không tham gia chính trị hay quân đội mà dựa vào bản thân tích góp lăn lộn gây dựng sự nghiệp ở trên thương trường. Chỉ vỏn vẹn mười năm, dựa vào Tập đoàn Hải Nạp trong tay, ông ta đã từng bước tiến vào bảng xếp hạng người giàu có nhất thành phố An.
Năm nay, Lục Thuần còn chưa đến năm mươi tuổi.
Lục Xuyên thay giày ở cửa rồi nhìn liếc qua giá để giày, thuận miệng hỏi người giúp việc đang nhanh chóng đi tới: “Bố cháu đang ở nhà sao?”
Lý Quế Chi là người giúp việc lâu năm của nhà họ Lục, đã chứng kiến anh trưởng thành, thấy anh bình tĩnh hòa nhã hỏi một câu như vậy thì vui mừng khôn xiết, cười nói: “Ông chủ về rồi, đang ở trong thư phòng luyện chữ.”
Lục Xuyên gật đầu rồi đi vào trong.
Lý Quế Chi nhanh chóng đuổi theo cười hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn rồi, bác cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Anh cao ráo chân dài, rất nhanh đã bước vào phòng khách, thấy có hai người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Trương Nhã Thấm cười hỏi: “Tiểu Xuyên về rồi đấy à?”
“Vâng.”
Lục Xuyên chẳng muốn nói nhiều mà nhanh chóng đi lên lầu.
Trương Nhã Thấm nhìn theo bóng lưng của anh biến mất ở góc cầu thang, mới thu hồi tầm mắt, rồi xin lỗi Khương Dao: “Thằng bé vẫn luôn như vậy, nên cháu đừng để bụng nhé.”
Khương Dao khẽ đáp “vâng”, vẻ mặt hơi phức tạp.
Cậu em họ Khương Nguyên của cô ta có quan hệ rất tốt với cậu chủ nhỏ nhà họ Lục này nên Khương Dao cũng không muốn bị anh ghét. Nhưng chuyện tình cảm không hề nói lý lẽ, Khương Dao đã yêu Lục Viễn nên khó mà nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu em trai này. Cô ta thở dài, dịu dàng nói: “Không sao ạ, con trai ở độ tuổi này đều như vậy ạ.”
“Mẹ, Dao Dao.”
Bên tai truyền đến giọng nam hơi khàn.
Khương Dao thu hồi ánh mắt nhìn qua đó, rồi tươi cười hỏi: “Anh về rồi à?”
Hai người đã đính hôn, dự định Quốc khánh này sẽ đi du lịch kết hôn. Hôm nay Khương Dao và Trương Nhã Thấm đã cùng đi dạo ở trung tâm mua sắm, sau đó quay về ăn cơm, định đợi Lục Viễn một lát, ai dè lại đợi đến tận chín giờ.
Trương Nhã Thấm đã quen với chuyện này nên nhanh chóng tìm cớ rời đi để cho hai người trẻ trò chuyện với nhau.
Vẻ mặt của Lục Viễn hơi uể oải, ngồi trong phòng khách trò chuyện với vợ chưa cưới một lúc rồi tiễn người ra về.
Nhà của bọn họ là biệt thự riêng biệt với diện tích lớn, sau khi ra khỏi cửa là bãi cỏ rộng lớn, xa hơn nữa là bể bơi ngoài trời. Lục Viễn tiễn người ra tận cổng sắt, rồi khẽ cười nói: “Bây giờ cũng muộn rồi, em hãy về sớm đi, lái xe cẩn thận nhé.”
Xe của Khương Dao đang đỗ dưới bóng cây ở bên ngoài hàng rào.
Năm ngoái Lục Viễn đã đi thi công chức, trước mắt đang nhậm chức ở Cục Công thương, vẫn chưa đi làm quá một năm, Khương Dao luôn lo lắng anh ta sẽ không thích nghi được. Dứt lời, cô ta lại cẩn thận kéo tay anh ta, rồi hơi nghiêng người về phía trước tựa vào ngực của Lục Viễn: “Chỉ còn một tháng nữa là có thể thả lỏng rồi, em háo hức quá.”
Lục Viễn để mặc cho cô ta ôm, tâm trạng hơi hốt hoảng.
Bọn họ định Quốc khánh này sẽ đi Venice.
Khương Dao rất thích trời mưa, lúc nhắc đến thành phố trên mặt nước đó luôn tràn đầy khát khao, bảo hồi học tiểu học sau khi đọc cuốn “Chiếc thuyền nhỏ ở Venice” kia đã luôn mong muốn đi đến đây, còn bảo nếu hai người hôn nhau trên cầu Than Thở thì có thể ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng dù bị cô ta ôm thì anh ta vẫn luôn nhớ mong hình bóng khác.