Xuyên Đến Cổ Đại Làm Giàu Dưỡng Gia!

Chương 68: Tuyệt Tình




Kinh Thành - Đông cung.

" Điện hạ đâu?"

Đồ trắc phi ngồi trên ghế quý phi nhàn nhã hưởng thụ nha hoàn xoa bóp, thấy người trở về liền lên tiếng hỏi.

Nha hoàn cúi thấp đầu, lắp bắp nói "chủ...chủ tử, thái tử điện hạ ...đang...đang ở cùng chính vương phi.!!"

" Choang"

"Lý nào lại vậy!! Ả tiện nhân đó, đã độc chiến thái tử cả tháng nay, còn chưa có hài lòng hay sao?"

Đỗ trắc phi nuốt không trôi cục tức này, vừa định đứng lên rời đi liền bị nha hoàn thi nhau quỳ lạy ngăn cản.

"Trắc phi không thể, người hiện giờ còn đang trong thời gian cấm túc, nếu lúc này lại ra ngoài, không những bị nói không tuân thủ quy củ, mà ngay cả điện hạ cũng sẽ không vui, đến khi đó mất nhiều hơn được a!!"

"Chủ tử xin người suy nghĩ lại!!"

"Quy củ quy củ!! ta nếu mà còn chờ nữa, chưa biết ngày nào thái tử sẽ bị Ả tiện nhân kia mê hoặc đi, đến lúc đó thái tử còn sẽ để ý đến ta sao?"

Đỗ trắc phi xưa nay vốn nổi tiếng ngang ngược không thèm để ý đến này đó, ngay cả Thái tử phi nàng ta cũng không để vào mắt, thì còn sợ cái gọi là quy củ sao?

Chính là lần này đã truyền đến tai hoàng đế, nếu nàng ta còn như vậy nữa, phụ thân nàng ta sẽ bị liên lụy.

Vì thế nên Đỗ Nhược Lan mới an phận chịu phạt hơn nửa tháng, vốn nghĩ ngay đêm hôm đó thái tử sẽ lại đến chỗ nàng ta, ai mà ngờ!!

Đã hơn nửa tháng, ngoại trừ sáng sớm phải lên triều ra, mỗi ngày đều phải đến chỗ thái tử phi ít nhất ba lần, những thê thiếp khác cũng chịu cảnh ngộ bị lạnh nhạt chung, dù Đỗ Nhược Lan không làm gì, những người kia sẽ chịu để yên cho thái tử phi một mình độc chiến thái tử sao?

Nha hoàn khuyên ngăn nói " Chủ tử người nên nhớ, muốn thành đại sự, nhất định phải giữ vững bình tĩnh, nếu giờ người chạy đến chỗ thái tử điện hạ trách cứ người, không những sẽ khiến điện hạ không vui, mà còn liên quan đến hảo cảm ngài ấy dành cho người, lão gia đã sớm nói, nếu người không chịu thay đổi, thì ngôi vị tôn quý nhất hậu cung này, tám chín phần mười sẽ rơi vào tay người khác"

"Người quên rồi sao? ngoài người ra, còn có một Tô phu nhân được điện hạ hết mực sủng ái, nếu người thất thế,

Tô phu nhân đó còn không phải sẽ có cơ hội leo lên hay sao?"

Đúng rồi!

Tô Uyển Đình! sau nàng ta lại quên cô ta được!

Chỉ vì có sự hiện diện của thái tử phi, mà nàng ta đã quên mất chính mình còn có một đối thủ đáng gờm hơn đang ở sau lưng quan sát.

Nha hoàn thấy Chủ tử đã nghe lọt tai, lại tiếp tục tung ra một đòn chí mạng.

" No ti nghe noi gan day To Dai nhan rat duc hoang thung coi trong, doan ching khong เลิน nนa Se sap xep

phong Tô phu nhân làm trắc phi cũng không biết được..."

Đồ trắc phi nắm chặt tay thành quyền, lúc này mới ý thức được nguy cơ.



Phụ thân nói không sai, nếu nàng ta còn tiếp tục khinh thường người khác như vậy, sớm muộn cũng bị đánh cho thảm hại.

"Tô Uyển Đình, Lăng Diệu Y! các ngươi cứ chờ đấy cho ta!!"

Đỗ Nhược Lan nghiến răng nói.

**

Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Tiêu Dật Trần ngồi sau án thư, cẩm trên tay là phong thư bên trong có tin tức bọn thuộc hạ vừa điều tra được.

Giang Hồ là thâm tím bên cạnh Tiêu Dật Trần, thấy sắc mặt gã không tốt bèn nói.

" Bảy năm trước Cố Du này được Tạ tú tài cứu từ trên núi về, sau đó đã gả cho hắn làm thê, mấy năm nay sống cũng không tốt gì, hai tháng trước đột nhiên thay đổi, Tạ gia từ một hộ nhân gia nghèo đến lão thử cũng không muốn ghé, nay đã trở nên giàu có, hầu gia, ngài nghĩ tạ nương tử này.... liệu có phải là ngũ tiểu thư không?"

Gã chần chừ nói.

Mọi thông tin đều trùng khớp đến lạ, năm đó ngũ tiểu thư cũng là mất tích trên núi, chờ tìm được người khi chỉ còn là một thi thể đã gần như thối rữa.

Tiêu Dật Trần nắm chặt phong thư, trong mắt xẹt qua một tia tăm tối.

" Đã thành thân rồi sao?..."

Gã khẽ lẩm bẩm.

Giang Hổ "Nghe nói là bị ép cưới!"

" Người tạ gia đã bỏ thuốc vị cô nương đó, mới khiến nàng ta chịu cưới tạ tú tài."

Tiêu Dật Trần hung hăng nắm chặt thư, gân xanh nổi lên, trong mắt tràn ngập tia máu.

"Mấy người đó, sau chúng dám!!!"

Nhìn chủ tử tức giận như vậy, Giang Hổ chỉ dám cúi đầu.

"Lập tức chuẩn bị ngựa, ta phải đến Liễu Thụ Thôn một chuyến!!"

"Rõ"

Tiêu Dật Trần nắm tay nắm chặt thành quyền, lửa giận đã gần như bao trùm cả người gã khi nghe tin nàng bị ép.

Gã sẽ không để nàng phải chịu khổ ở một nơi như vậy, những gì mấy người kia đã làm với nàng, gã sẽ trả lại gấp bội lần.

Tiêu Dật Trần Cẩm lên áo khoác, vừa chuẩn bị rời đi, Trước cửa bỗng xuất hiện một bóng người quên thuộc.

" Đã nửa đêm rồi, Hầu gia còn muốn đi đâu?"



Cố Hoài Linh không nhanh không chậm bước vào, mỉm cười hỏi.

Tiêu Dật Trần trầm giọng nói " không phải chuyện của nàng"

" Đi gặp Cố Hoài Du? phải không?"

Cố Hoài Linh giễu cợt "Tiêu Dật Trần, đã bảy năm rồi, chàng vẫn chưa chịu từ bỏ sao!?"

Tiêu Dật Trần rũ mắt, hờ hững nhìn Cố Hoài Linh đang dùng ánh mắt đau thương nhìn mình.

"Nàng biết rồi?"

Cố Hoài Linh cười khẽ " Ta biết, hơn nữa còn biết trước chàng nữa"

Tiêu Dật Trần khẽ nhíu mày "Ý nàng là sao?"

Cố Hoài Linh " Chàng nghĩ, thiếp vì sao phải tìm đến Người bên cạnh chàng? chính là vì để tiêu trừ chấp niệm của chàng đó"

" Hahaha..."

Tiêu Dật Trần sửng sốt, lúc này mới ý thức được thôn phụ mà nàng muốn cho người đi bắt lại chính là Cố Du.

Cố Hoài Linh nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình, nàng ta bỗng nhiên muốn biết, vì thế hỏi.

"Tiêu Dật Trần, thiếp chỉ muốn hỏi chàng một câu, Chàng một chút cũng chưa từng động tâm với thiếp sao?"

Trong mắt Cố Hoài Linh lóe lên một tia hy vọng.

Tiêu Dật Trần lạnh nhạt nhìn nàng ta, nói" Ta nghĩ, nàng nên là người biết rõ nhất mới phải?"

Cố Hoài Linh bật cười, nước mắt rơi xuống hai gò má, lắc đầu nói " Không...không phải, chàng nói dối, Tiêu Dật Trần! chàng rõ ràng thích ta!! tại sao lại nói dối??"

Tiêu Dật Trần "Cố Hoài Linh, đừng quên chuyện năm đó nàng đã làm, ta đã sớm nói với nàng rồi, cả đời này của ta chỉ yêu một mình Du nhi, gả cho ta, nàng sẽ không có được hạnh phúc, là nàng nguyện ý nhảy vào hố lửa này"

Tiêu Dật Trần nói xong liền cất bước rời đi, để lại Cố Hoài Linh đứng sững sờ ở đó.

"Tiêu Dật Trần, chàng tuyệt tình lắm...!!"

Bảy năm chung sống, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt của trượng phu!

Cố Hoài Linh, ngươi thua thiệt nhiều quá!

Hết chương 68

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.