Cố Phu nhân thấy lão thái thái không biết phân biệt phải trái như vậy liền đi lên chắn trước mặt bà, cười khẽ nói.
"Nương, con Biết người làm vậy cũng vì muốn tốt cho Du nhi, bất quá nương à, nói thế nào đi nữa Du nhi giờ đã là người có gia thất, chúng ta có ép buộc nó trở về cũng không có ích lợi gì, Tạ hiền điệp là người chính trực, tuy trì hoãn nhiều năm, vừa đi thi đã là hạng nhất, biểu thị nó cũng là một nhần tài, đồng thời trong suốt thời gian đó cũng không có lơ là việc học, một người như vậy, cho dù có là lão gia cũng sẽ coi trọng, Du nhi có thể gả cho cậu ấy, đã là một việc rất tốt rồi"
"Nhưng!"
Lão thái thái còn muốn nói, Cố phu nhân đã lên tiếng ngắt lời bà " Nương thử nghĩ mà xem, Du nhi dù có là đích nữ Cố gia đi nữa, cũng không gạt bỏ được chuyện nó đã gả cho người ta làm thê tử, cho dù chúng ta bắt nó trở về thì sao chứ? có thể đảm bảo rằng sẽ tìm được một người tốt hơn cậu ta sao?"
Lão thái thái trầm mặt, Cảm thấy Con dâu nói rất có lý.
Là bà quá nôn nóng rồi ư?
" Du nhi"
Cố Phu nhân lại đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười hiền hòa nói " Con đừng để ý những lời nói của tổ mẫu vừa rồi, bà ấy cũng là vì quá nhung nhớ con, cho nên mới muốn con trở về mà thôi"
Cố Du mím môi, nàng có thể không nể mặt những người khác, nhưng đối với người yêu thương nguyên chủ, nàng không có lý do gì để đi trách cách làm của họ. chỉ có điều, Tạ Hòe Cẩm là phu quân của nàng, Nàng thân là thê tử của hắn, có giương mắt nhìn hắn bị chế giều hay sao?
Nàng không muốn quay trở về, một là vì nàng không phải nguyên chủ, không muốn thừa hưởng cuộc sống tốt đẹp mà đáng lẽ ra là của nàng ta. cho dù Nguyên chủ đã tự kết liều bản thân, nàng cũng không muốn dùng cơ thể này đi chiến hết sự yêu thương từ bọn họ.
Không biết vì sao, nghĩ đến những chuyện như vậy, Lòng ngực Cố Du lại một trận đau sót.
Là cảm giác của thân thể này sao?
Thấy Cố Du không trả lời, Cố phu nhân không khỏi nghi hoặc.
" Du Nhi?"
Cố Du giật mình, lúc này mới từ trong hồi ức ra tới, ngơ ngẩn nhìn Cố phu nhân.
"Nương...?"
Trong phút chốc nàng thất thần, mọi thứ dường như lần nữa được tái hiện lại, toàn bộ ký ức của Cố Du kiếp này, cùng với nàng kiếp trước, hai dòng ký ức như hòa chung làm một, rõ ràng đến làm người khiếp sợ.
Trong đầu vang lên giọng nói tràn đầy ai oán của Cố Hoài Du khi đối mặt với trượng phu mình.
Còn có giọng nói ngoan độc của vị tỷ tỷ đã cho người đổi giết nàng, Tàn nhẫn, lạnh nhạt.
Tất cả đều lần lượt trôi dạt trong đầu Cố Du, nàng bất giác dùng tay ôm đầu, không tự chủ ngã lăn ra đất.
Tạ Hòe Cẩm đã sớm chú ý đến nàng khác thường, liền nhanh tay đỡ lấy cả người đang ngã xuống của Cố Du.
"Du nhi, nàng làm sao vậy?"
Cố Du tầm mắt dần mờ đi, trước khi ngất chỉ nghe được lời kêu gọi nôn nóng của đám người Tạ Hòe Cẩm, sau đó mất đi ý thức.
Linh hồn Cố Du bay bổng trong một không gian trắng xóa, đột nhiên, một màu xanh lam từ từ tiến lại gần nàng, sau đó dừng lại, hóa thành một linh hồn trong suốt, so với nàng còn muốn trong suốt hơn.
"Ngươi là ai?"
Nhìn người nữ tử có khuôn mặt giống hệt mình, Cố Du kinh ngạc.
Người nọ mỉm cười, sau đó khinh phiêu phiêu nói " Ta chính là cô nha?"
Cố Du lắc đầu " Không! ngươi không phải ta! ngươi là Cố Hoài Du?"
Cố Hoài Du cười hắc hắc, như thể đã thừa nhận thân phận" Sao lại nói thế, chúng ta vốn dĩ là một người mà?"
Cố Du kinh ngạc " ngươi có ý gì?"
Cố Hoài Du bước đi trong hư vô " thì đơn giản vậy đó, ngươi chính là ta, mà ta cũng chính là ngươi, nói rõ ràng thì chúng ta vốn dĩ là kiếp trước của nhau"
Cố Du không tin" Ngươi nói dối! sao ta lại có thể là ngươi được!"
" Thời gian của ta không còn sớm nữa....ta phải đi rồi "
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi về nơi ta nên thuộc về!"
Cố Hoài du Dần dần đi sau vào sương mù, Giọng nói vọng ra.
" Ta là cô, cô cũng là ta, chúng ta chính là một người, vì thế đừng nghĩ rằng cô không liên quan đến bọn họ nữa,
Cố Tịch Du, cô phải nhớ kỹ, chúng ta là một....thay ta chăm sóc bọn họ thật tốt.... vì ngươi và ta, vốn dĩ là một người"
Cố Du sững sờ, bất giác đuổi theo bóng lưng đó.
" Đừng đi.... ngươi đừng đi...!!"
"Quay lại nói rõ ràng!!"
Giật mình từ trên giường ngồi dậy, Cố Du thở hồng hộc vài hơi.
Cảnh tượng vừa rồi quá mức chân thật, còn cả, lời Cố Hoài Du nói là có ý gì chứ?
Co Du nghi khong ra, cung khong muon tim toi nghien cuu, nang ven len man tren nguoi chuan bi xuong giuong
đi tìm Tạ Hòe Cẩm.
Bất quá....
Cố Du cảm giác có chút không đúng.
Nàng nghiêng đầu, Lúc này mới có thời gian đánh giá xung quanh.
Nhìn ga giường màu sắc khác lạ trước mặt.
Cùng cách bài trí vô cùng cổ phong.
Cố Du lần nữa mê man.
Đầy..... là đầu??
Hết chương 71