Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 1




Mười giây sau khi tôi đến thế giới này, tôi phát hiện ra bản thân đã xuyên không vào một quyển tiểu thuyết.

Mười lăm giây sau khi tôi đến thế giới này, tôi phát hiện bản thân không chỉ xuyên không vào tiểu thuyết, mà còn xuyên vào một quyển tiểu thuyết nói về mạt thế, về thời điểm khi xác sống chạy nhảy khắp nơi trên đường.

Tôi cảm thấy... thật tuyệt vọng!

"Trở thành bá chủ ngày tận thế", bộ này tôi cũng đã đọc được khoảng hai ba lần. Tình tiết yêu đương đều là motif cũ cả, nhưng tôi lại cực thích cách xây dựng của tác giả khi cho nữ chính từng bước từng bước trở thành người mạnh nhất trong thời đại mạt thế này.

Nữ chính Mạc Lăng là một sinh viên của trường đại học kinh tế nổi tiếng nào đó. Tác giả đã từng miêu tả rằng, nếu thế giới không có xác sống, nữ chính sẽ là nữ cường nhân thế hệ mới, thao túng cả nền kinh tế toàn cầu!

Nhưng cũng may thế giới của nữ chính xuất hiện xác sống, nếu không truyện này chắc tôi sẽ không thèm đụng tới.

Dù sao thì, trong cả câu chuyện này người mạnh nhất chính là Mạc Lăng, cứ chạy theo ôm đùi cô ấy là được.

Nhưng trời không chiều lòng người. Sau khi tôi nhớ hết một lượt những tình tiết xảy ra trong truyện thì tôi mới phát hiện rằng bản thân đã xuyên vào một nhân vật phản diện mà trong tương lai sẽ bị nữ chính một đao chém chết.

Ông trời ơi, ông muốn giết con cũng đừng dùng cách này chứ!

Tiếc là ông trời không có trả lời, còn tôi thì phải lê lết đôi chân gầy như que củi của mình chạy bán sống bán chết.

Nhân vật này tên là Hạ Thanh, là một đàn em khoá sau của Mạc Lăng. Vốn dĩ hai người cũng chẳng liên quan gì, nhưng khổ nỗi bạn thân của Hạ Thanh là Tư Kiều lại chạy đi làm trà xanh, chen chân vào chuyện tình cảm của cặp chính.

Làm bạn thân trà xanh thì thôi, nhưng cô em này cũng rất trượng nghĩa. Khi em gái trà xanh bị nữ chính trừng trị, cô em Hạ Thanh này vậy mà chơi trò âm mưu quỷ kế với Mạc Lăng. Kết quả thì không cần phải nói rồi, chỉ tiếc sau này khi Tư Kiều biết tin cũng chỉ cười nhạt mắng Hạ Thanh hai chữ "ngu ngốc".

Trong khoảng thời gian hồi tưởng ở trên, tôi đã trốn thoát được không biết bao nhiêu tên xác sống, chạy qua bao nhiêu con đường.

Sau khi chạy vào trong một cửa hàng nào đó rồi đóng cửa lại dưới sự hợp sức của năm người, cuối cùng tôi cũng được nghỉ một lát.

"Hạ Thanh, cậu có sao không?"

Một cậu bạn với mái tóc màu nâu ướt nhẹp vì mồ hôi nhễ nhại vừa đứng thở phì phò vừa hỏi tôi. Tôi nhìn cậu ta một cái, não suy nghĩ một chút liền biết được cậu ta là ai.

Hồng Sâm, người đã theo đuổi Hạ Thanh từ rất lâu, chỉ tiếc là cô ấy chưa bao giờ để ý.

"Tôi không sao!"

Mặc dù nói như vậy nhưng tôi thật sự thở không ra hơi, lồng ngực tức tối vô cùng. Phải nói là thân thể này quá gầy yếu, đến đi một chút còn thấy mệt chứ đừng nói chi là chạy.

Nếu để tôi miêu tả cái cơ thể này của Hạ Thanh, tôi chỉ có thể dùng mấy câu gầy như que củi, da bọc xương, cặp chân như hai chiếc đũa... cũng không biết mọi người thấy thân hình loại này đẹp chỗ nào!

Chúng tôi gồm có năm người ngồi thở phì phò trong một cửa hàng bán đồ gia dụng. Cũng may cửa hàng này lúc đại dịch xác sống bùng phát đã đến giờ đóng cửa nên bên trong cửa hàng không còn ai, mà người bảo vệ đang đóng dở cánh cửa sắt dày nặng kia nếu không chết thì chắc cũng đã hoá thành xác sống rồi, vậy mà lại thành may mắn cho mấy người chúng tôi.

"Tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?"

Người lên tiếng không ai khác là Tư Kiều. Cô ta bày ra vẻ mặt khổ sở muôn phần, lệ rơi lã chã trên mu bàn tay. Người không biết nhìn vào còn tưởng cô ta là đoá sen trắng thuần khiết, nhưng đối với người đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta thì chỉ có thể biểu hiện bằng hai chữ ha ha!

"Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên ngồi đây chờ đợi bọn chúng rời khỏi, sau đó lại tính tiếp."

Trong mỗi cuốn tiểu thuyết đều sẽ có một nhân vật với tính cách chính trực đến không ngờ, và đây chính là nhân vật đó, Trần Giám, bạn thân của Hồng Sâm.

"Lỡ như bọn chúng không đi thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ phải chờ mãi ở đây sao? Chúng ta không có thức ăn, không có nước, liệu có thể chịu đựng tới bao giờ?"

Người nói câu này là một cô bạn với phong cách tomboy cá tính. Tôi hiểu được vì sao cô ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy với lời nói của Trần Giám, nào có ai muốn ở cùng với người đã cướp mất bạn trai của mình!

Mà không chỉ có mỗi tôi, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ chuyện này.

Tư Kiều cúi đầu tỏ vẻ đau khổ, tôi nhìn thấy cảnh này chỉ có thể quay đầu nhìn trời, còn Hồng Sâm cùng Trần Giám đều làm như không nhìn thấy, tiếp tục tính toán bước tiếp theo nên làm thế nào.

Hồng Sâm nói: "Dù sao hiện tại chúng ta cũng không thể ra ngoài, cứ ở lại đây một hai ngày xem sao!"

Trần Giám tiếp lời: "Tôi và Hồng Sâm sẽ đi tìm nước và thức ăn. Chắc chắn trong cửa hàng này cũng phải còn đồ được nhân viên để lại."

Lệ Duy nhíu mày mở miệng định nói thêm gì đó, nào ngờ lại bị Tư Kiều cướp lời: "Lệ Duy, tôi biết cậu vì hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và An Thanh nên luôn ghét bỏ tôi, nhưng hiện tại là chuyện sống còn, nếu cậu vẫn khăng khăng làm theo ý mình như vậy sẽ khiến những người khác bị liên lụy!"

Lệ Duy vội vàng muốn phản bác, nhưng chữ đầu tiên còn nói chưa hoàn chỉnh thì Tư Kiều đã nói tiếp: "Tôi có chết cũng không sao cả, xem như tôi có lỗi với cậu đi! Thế nhưng còn Hồng Sâm, Trần Giám cùng Hạ Thanh thì sao? Cậu nhẫn tâm để họ chết oan uổng chỉ vì ân oán giữa chúng ta hay sao?"

Lệ Duy tức đến nổ đom đóm mắt, vừa đứng dậy chỉ tay vào mặt Tư Kiều vừa thét lên: "Cậu đừng có nhét chữ vào miệng tôi!"

Thế nhưng Tư Kiều chỉ dùng nước mắt để đáp lại lời nói của Lệ Duy khiến cô ấy tức đến điên người mà không có chỗ nào để xả.

Tôi vội nắm tay Lệ Duy muốn kéo cô ấy ngồi xuống đồng thời an ủi một chút, thế nhưng cô ấy lại vùng tay ra, sau đó còn liếc mắt nhìn tôi khiến tôi cảm thấy bản thân như một tội đồ, trong suốt khoảng thời gian tiếp theo tôi không dám nói gì, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

"Được rồi, đừng gây nữa! Hiện tại tôi cùng Lệ Duy đi tìm thức ăn và nước uống, Hồng Sâm, Tư Kiều và Hạ Thanh cứ đi tìm thử xem có nơi nào có thể nghỉ ngơi tạm một đêm không. Mọi người thấy thế nào?"

Trần Giám nháy mắt với Hồng Sâm. Hồng Sâm vừa nhận được tín hiệu liền vội vã giơ tay bảo không có ý kiến gì. Lệ Duy liếc mắt nhìn trần nhà, nhỏ giọng bảo tùy theo mọi người sắp xếp.

Tôi thì chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ là đến phiên Tư Kiều thì mọi người lại nín thở chờ đợi, sợ cô ta lại gây thêm rắc rối nào đó.

Cũng may lần này Tư Kiều chịu an phận, sau khi nhỏ giọng nói không có ý kiến gì liền nghe theo sự sắp xếp của Hồng Sâm mà đi tìm chỗ nghỉ ngơi.