Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 18




Người đàn ông mặt mày hằm hằm, một tay nắm chặt lấy bàn tay của Cảnh Mặc, tay còn lại thì không ngừng xoa xoa mông, ánh mắt chẳng chút thiện cảm liếc nhìn về phía tôi.

Tôi đứng khoanh tay bên cạnh giường, dùng chất giọng mang đậm vẻ bực bội và khó chịu hỏi người đàn ông lần thứ ba: "Rốt cuộc anh có chịu đi lấy dụng cụ không?"

Người đàn ông lại một lần nữa quay ngoắt mặt đi, hằn hộc đáp: "Không! Đừng có mơ dụ tôi rời khỏi đây rồi đem Cảnh Mặc đi khỏi!"

Tôi tức đến mức quay mặt nhìn trời. Một ngọn lửa cao ba thước đang bốc cháy dữ dội trên đỉnh đầu của tôi.

Tôi hít mấy hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc, sau đó giơ chân lên, đạp mạnh vào mạn sườn của người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh khiến cho anh ta ngã nhào. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, tôi còn tiến lên đập mấy phát đau điếng vào người anh ta, vừa đánh vừa luôn miệng mắng: "Cái tên điên não ngắn này! Ai thèm dụ anh ra chỗ khác hả? Ai thèm bắt cóc Cảnh Mặc hả? Cái đồ thần kinh ảo tưởng này! Cái đồ đầu óc chập mạch này!"

Đợi đến khi tôi xả được kha khá cơn giận trong lòng thì người đàn ông kia đã bị đánh cho te tua nằm dài trên đất không ngồi dậy nổi.

Tôi đứng qua một bên, vừa thở dốc vừa liếc nhìn Cảnh Mặc đang ngoan ngoãn nằm im trên giường bệnh rồi nói: "Anh nhớ cho kí, tôi có mặt ở đây là do các người đã cầu xin tôi giúp đỡ, chứ không phải vì bất kì một món lợi nào từ một ai đó khác."

Nói rồi tôi quay người bỏ đi. Phía sau lưng vẫn im lìm như vậy, nhưng bên ngoài gần như đã sóng dậy biển gầm.

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Thật lòng mà nói thì tôi muốn rời khỏi đây kinh khủng! Nếu không phải bởi vì Cảnh Mặc đã cứu tôi một mạng, tình trạng hiện tại lại không rõ thế nào thì chắc hẳn tôi đã không có đủ kiên nhẫn để đứng đôi co với người đàn ông kia!

Tôi mang theo tâm trạng mệt mỏi đi dọc theo hành lang. Khi tôi đang vừa mải miết suy nghĩ đến việc đợi sau khi tình trạng của Cảnh Mặc trở nên ổn định thì tôi nên đi đâu, thì bất ngờ một tên xác sống gào lên một tiếng rồi nhào đến trước mặt tôi.

Tôi hoảng hồn, vội vã nâng tay lên đỡ lấy nhát cào của tên xác sống nọ. Cùng lúc đó một ngọn lửa phừng lên từ lòng bàn tay còn lại, tên xác sống chỉ vừa kịp thét lên một tiếng đã bị cháy thành tro.

Tôi vỗ ngực mấy cái để trấn an bản thân, sau đó vừa xuýt xoa vết thương bị xác sống cào chảy máu vừa đi tìm hiểu nguyên nhân vì sao tên xác sống đó lại có mặt ở nơi này.

Không đi tìm thì thôi, vừa tìm ra đã thấy hú hồn! Hoá ra theo thời gian trôi qua, những tên xác sống kia cũng sẽ tiến hoá. Bọn chúng sẽ từ những cái xác di chuyển chậm chạp ban đầu dần dần tiến hoá thành một loài sinh vật có khả năng khôn lường, gần như có thể trở thành một giống loài mới.

Tôi lấy tay đập mạnh vào trán một phát, một chi tiết quan trọng như vậy mà tôi lại có thể quên, đúng là quá sơ suất!

Tôi bấm đốt ngón tay, tính đến nay thời gian mạt thế bắt đầu diễn ra cũng đã mười ngày, nếu theo dòng thời gian trong truyện thì mấy tên xác sống kia đã có vài tên có thể leo cầu thang được rồi.

Vừa mới nghĩ trong đầu xong thì khoé mắt tôi lại nhìn thấy một tên xác sống đang chậm chạp bò lên. Động tác của nó mặc dù còn vụng về và khá chậm chạp, nhưng chẳng mấy chốc nó đã đi được phân nửa đoạn đường. Có lẽ chỉ cần một ít thời gian nữa thôi thì nó đã có thể leo đến được đây rồi!

Tôi liếc mắt ghét bỏ nhìn tên xác sống với gương mặt đã thối rữa mất một nửa, để lộ ra một mảng xương trắng hếu ở bên trong. Nó nhe răng nhìn tôi, đôi tròng mắt đục mờ không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác nó đang cực kỳ hưng phấn.

Tốc độ leo trèo của nó nhanh hơn một chút, đồng thời trong miệng thường xuyên phát ra những tiếng ngân dài. Tôi cũng chẳng rõ lắm nó đang nói gì, nhưng nhìn vào tình hình những tên xác sống khác đang bắt đầu tụ tập lại phía dưới chân cầu thang thì cũng có thể đoán được đôi phần.

Ây dà, bọn chúng đã tiến hoá đến độ có ngôn ngữ riêng luôn rồi!

Tôi nhìn những tên xác sống đang cố gắng tìm cách leo lên đây với biểu cảm cực kỳ kinh tởm. Tôi vươn một tay ra, trong đầu bắt đầu mường tượng đến cảnh một cơn lốc xoáy sẽ cuốn trôi tất cả những cái đầu đang nhô lên nhung nhúc ở bên dưới.

Một cơn gió thổi qua, tôi bắt đầu cảm nhận được dị năng trong cơ thể như những dòng nước cuồn cuộn chảy xiết đang tập trung về phía bàn tay của tôi. Sau đó từ một nụ hoa nho nhỏ dần dần lớn lên, một cơn lốc rực rỡ màu đỏ chói mắt như phun ra từ lòng bàn tay của tôi rồi bắt đầu càn quét hết tất thảy những sinh vật không sống cũng chẳng chết đó.

Những tiếng gào la dữ dội, mùi cháy khét nồng nặc trong không khí.

Lượng dị năng trong người tôi cứ tiêu hao dần, ban đầu là thác đổ, sau đó dòng sông êm ả, cuối cùng như những hạt sương trên tán cây, chậm rãi và yếu ớt. Tôi cảm thấy toàn thân bắt đầu đau đớn, cảm giác này giống với lúc tôi ngất đi trước cánh cửa phòng bệnh nói Cảnh Mặc đang trốn.

Có điều cảm giác này vẫn còn tốt hơn nhiều so với lúc đó, ít nhất thì hiện tại tôi chỉ mới thấy râm ran đau, còn chưa đến mức cả cơ thể như bị lửa đỏ thiêu đốt.

Tôi vội vàng thu lại cơn lốc xoáy còn đang ào ào càn quét đám xác sống. Trong phút chốc tôi bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, giống như một ngọn lửa vừa phừng lên đã vì thiếu oxy mà bị dập tắt.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong đầu thì bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Có khi nào cảm giác mà tôi vừa trải qua chính là cảm giác khi sử dụng quá mức dị năng không?