Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 47






"Anh đã sớm biết trước mọi chuyện, nhưng vì sao lại không nói ra?"

Lư Hữu Ngọc yên lặng đảo mắt, tôi lại nói tiếp: "Chúng tôi đã lo lắng cho anh như vậy, nhưng hoá ra trong mắt anh, chúng tôi chỉ là những tên hề!"

Lư Hữu Ngọc vội vàng lắc tay nói không phải, anh ta chưa từng nghĩ như thế. Nhưng hiện tại có nói gì thì cũng đã muộn, niềm tin trong tôi đã sụp đổ mất rồi.

Tôi chán nản đứng dậy, nhìn hai kẻ đã rũ bỏ hình hài con người đang đánh nhau đến trời long đất lở, ở gần đó có hai kẻ khác đang im lặng quan sát tình hình, chờ đợi thời cơ để đục nước béo cò. Rồi tôi lại cúi đầu nhìn xuống đứa trẻ đang đau đớn đến nỗi co rúm cả người, nhưng lại chỉ vì một lý do nào đó mà nhất định không chịu chấm dứt nỗi đau kia.

Tôi mệt mỏi thở dài, nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, không hiểu sao trong lòng tôi bỗng dưng chán chường đến kỳ lạ.

Tôi cúi đầu nhìn xuống cái cơ thể này. Bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, cơ thể mềm mại nuột nà... Đây đâu phải cơ thể của tôi! Đây cũng nào phải cuộc sống của tôi!

Vậy tôi còn đứng đây để làm gì?

"Đủ rồi!"

Cũng chẳng biết tôi đang thì thầm cho ai nghe, những bỗng nhiên tôi cảm thấy thế giới yên tĩnh đến lạ. Có lẽ, đây nên là lúc kết thúc tất cả mọi chuyện thật rồi! Hãy để thế giới trở về dáng vẻ như nó vốn có!

Tôi nhắm chặt hai mắt, hai tay nâng lên cao. Toàn bộ năng lượng được tích trữ bên trong hồn tinh đều bị tôi kéo ra ngoài.

Nguồn năng lượng mạnh mẽ lắp đầy trong từng tế bào, rồi chậm rãi như những giọt nước tinh khiết chạy qua từng lỗ chân lông sau đó thoát ra ngoài, tạo thành một lớp màng năng lượng đậm đặc bao quanh cơ thể của tôi.

"Kết thúc thôi!"

Nên kết thúc thôi, những trận đánh vô nghĩa này, những niềm tin vụn vỡ này, cả cái mạng sống này nữa, vốn dĩ nó đã phải biến mất từ lâu rồi!

Nguồn năng lượng tỏa ra ngày càng nhiều. Từ phía sau lưng tôi, một vòng tròn mở ra, như một cánh cổng dẫn đến thế giới khác. Từ bên trong đó, bắt đầu từ một con chim sẻ be bé bằng lửa vỗ cánh bay ra, tiếp đó là một con voi nhỏ, rồi dần dần, từ từ, như cuộc diễu hành của muôn thú, những loài vật đã từng được tôi tạo ra từ lửa đỏ cứ lần lượt dùng một tư thế uy dũng nhất mà bước đến thế giới này.

Thật đẹp đẽ!

Lư Hữu Ngọc dường như muốn đến gần tôi để nói gì đó, nhưng tiếng rồng ngâm đã lấn át hết mất rồi!

Mà, tôi cũng chẳng để tâm đâu! Dù cho gương mặt của anh ta đang đong đầy sự lo lắng bất an, nhưng biết đâu được lời anh ta nói lại vô nghĩa thì sao! Dù gì thì đây cũng đâu phải lần đầu!

Thôi vậy! Cứ để tôi tận hưởng cảm giác đau đớn này thêm một chút cũng được!

Nhìn kìa! Hai kẻ kia đã ngừng đánh nhau rồi! Bọn họ dường như đã đặt sự chú ý lên người tôi.

Gã râu quai nón thì đang để lộ ra biểu cảm sợ sệt đến tột cùng, nhưng mà chẳng biết gã đang sợ cái gì nhỉ? Nhìn nè, những con thú của tôi mới xinh đẹp làm sao! Vì sao gã lại bày ra cái biểu cảm sợ hãi đáng ghét đó chứ?

Còn Mạc Lăng thì, trên gương mặt chẳng còn chút cảm xúc kia cuối cùng hình như cũng đã có sự nứt vỡ, một tia lo lắng vụt hiện lên bên trong đôi mắt vô hồn kia, và dần dần, theo từng nguồn năng lượng đang từ từ biến mất trong cơ thể tôi, cơ thể của chị ấy cũng đang xảy ra biến hóa.

Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của chị ấy, một từ ngữ nào đó vừa bật ra trên đầu môi, chị ấy đã trở về dáng vẻ bình thường rồi!

Chà, vui quá! Tôi vừa ngăn cản được hai người họ rồi kìa, bằng những con thú đang tấn công không ngừng về phía gã đàn ông.

Tôi biết, nguồn năng lượng của tôi đang cạn kiệt dần. Nếu hiện tại Cảnh Mặc không phải vì đau quá mà ngất đi thì chắc em ấy sẽ nói với tôi rằng: "Chị ơi, hồn tinh của chị không ổn rồi!"

Nhưng mà, vì thằng bé ngất mất rồi, mà hiện tại xung quanh tôi gió lớn quá, tôi cũng chẳng hề nghe thấy bất cứ điều gì đâu!

Tiếng rồng ngâm vang dậy đất trời, muôn thú cũng như nghe thấy lời hiệu triệu mà cất tiếng kêu vang.

Gã đàn ông đã bỏ chạy, không phải tại vì sự tấn công như vũ bão của những con thú đáng yêu của tôi, mà hình như là vì tiếng còi triệu tập của một ai đó. Tôi cũng chẳng nghe được gì, nhưng tôi nhìn thấy gã đánh bay con rồng to bằng cả một tòa nhà của tôi chỉ bằng một nắm đấm, sau đó gã quay đầu như vừa nghe thấy gì đó, rồi ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.

Tôi mỉm cười, đã đến giới hạn cuối cùng rồi, tôi chẳng thể trụ nổi nữa. Những con thú đang lần lượt nở rộ như những đợt pháo hoa tỏa sáng trên bầu trời. Chúng cúi đầu trước tôi, như lòng kính trọng, hoặc một lời vĩnh biệt. Tôi mỉm cười tít mắt, như thay lời cảm ơn vì chúng đã đồng hành bên tôi bao lâu qua.

Tôi tiếp tục dùng sinh mệnh của mình để đốt hồn tinh, chẳng phải để làm gì, chỉ là tôi mệt rồi, một cuộc đời đối với tôi đã là quá nhiều, quãng thời gian qua cứ xem như là một giấc mộng đi, giấc mộng của người sắp chết.

Thế nhưng mà, tôi vẫn chưa an nghỉ được đâu, vì từ một nơi nào đó không rõ, tiếng xác sống đột nhiên cất lên dậy cả đất trời. Và rất nhanh, như những con sóng dữ đang ập đến, chúng tôi như đứng trên vùng đất trũng, tứ phía đều là xác sống đang đổ về.