Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 50






Tôi cảm thấy... đầu tôi có vẻ sắp nổ tung mất rồi!

Sau hơn hai tiếng đồng hồ bị xem như gối ôm mà ôm ngủ, thì hiện tại tôi có cảm giác rằng cơ thể mình cứng như đá vậy, cả người tê rần, dường như không còn cảm giác.

Mới đầu tôi còn nghĩ, à, ôm tí thôi mà, chẳng mất miếng thịt nào cả. Mà, cái người này giọng nói hay như vậy nên chắc chắn không thể nào là một kẻ xấu trai được. Vậy nên là tính đi tính lại, nhiều khi tôi còn lời được đôi chút ấy chứ!

Thế nhưng mà, đến thời điểm hiện tại thì tôi không còn nghĩ như vậy nữa! Trai đẹp cái gì? Dù cho là thần tiên hạ phàm thì tôi cũng muốn đạp cho mấy phát!

Ài, nhưng mà với tình trạng hiện tại, dù tôi có cố gắng nhúc nhích cục cựa như thế nào thì anh ta cũng ngủ khò như là một cái xác chết, nếu như không phải hơi thở của anh ta vẫn còn đều đặn phả vào cổ tôi thì có khi tôi đã cho rằng anh ta đột tử mất rồi cũng nên!

Quá là mệt mỏi với thực tại, vậy nên tôi đành suy nghĩ vu vơ để đánh lừa tâm trí của mình.

Với tình trạng cốt truyện hiện giờ, những gì đang diễn ra đã gần như vượt quá tầm hiểu biết của tôi.

Tôi tỉ mỉ nhớ lại và so sánh, phát hiện ra có rất nhiều tình tiết đáng lẽ ra phải đến gần cuối truyện mới được nhắc đến, ví dụ như chiến dịch Valriot, hay những kẻ dị năng được tạo nên từ các chủng virus đáng sợ có thể khiến bọn họ mất đi lý trí. Những thứ này là thuộc về phần cao trào then chốt để sau khi nữ chính Mạc Lăng giải quyết xong, một thế giới mới với nền hoà bình mới sẽ triệt để được tái lập.

Ấy nhưng mà, tính ra thì đây chỉ mới là mở đầu câu truyện thôi mà tình tiết này đã được nhắc đến rồi, còn những tình tiết cao trào nho nhỏ dùng để rèn luyện cho nữ chính thì hầu như đều đã bị lượt bỏ.

Vậy, câu hỏi là, ai là người đã đứng phía sau để thúc đẩy những tình tiết này?

Tôi không nghĩ ra được câu trả lời, nhưng trong tương lai có thể tôi sẽ tìm ra nó. Vấn đề nan giải hiện tại chỉ có bản thân tôi, rốt cuộc tôi có nên tiếp tục dấn thân vào cái cuộc sống này hay không?

Tôi mệt mỏi thở dài trong lòng. Vốn dĩ cứ nghĩ tiếng thở dài này chỉ để trút bỏ cái bầu tâm sự tràn đầy sự não nề này, ấy vậy mà chẳng biết đã đụng trúng sợi dây thần kinh nào mà cái người đang nằm cạnh tôi đột nhiên cử động.

Tôi hoảng hồn vội vã nằm yên, còn anh ta thì kéo tay ôm chặt lấy tôi hơn, đầu cọ cọ mấy cái vào cổ tôi rồi nằm yên trở lại.

Đương lúc tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng anh ta đã an ổn ngủ tiếp thì đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, nghe vừa cô đơn vừa buồn tủi, lại còn pha thêm một chút mơ màng do vừa tỉnh giấc: "Chị tỉnh rồi sao?"

Tôi thầm trả lời rằng: Anh trai à, tôi tỉnh cũng được khá lâu rồi á! Vừa dứt lời trong lòng thì đã nghe anh ta mếu máo hỏi tiếp: "Vậy vì sao chị không chịu mở mắt ra nhìn em? Có phải chị ghét em rồi không?

Tôi bị giọng cái nói này làm cho khựng lại mất mấy giây. Ái chà, cái này là làm nũng á hả?

Nếu lúc này tôi mà cử động được thì tay tôi sẽ gãi đầu này, mắt thì liếc lên nhìn trời với một góc bốn mươi lăm độ này, miệng thì cười trừ ha hả này, sau đó nói: Anh trai à, đâu phải tôi không chịu mở đâu, là do tôi mở không được á!

Nhưng mà người đó đâu có nghe thấy tôi nói gì, thế là lại nằm úp mặt vào vai tôi bắt đầu nức nở. Đó không phải là tiếng khóc của một người vì quá đâu buồn, mà chỉ là tiếng ỉ ôi than thở tủi thân của một kẻ đang quá tuyệt vọng như bị rơi xuống vực thẳm.

Tôi nằm lặng người trong giây lát, tự hỏi lòng rằng rốt cuộc sẽ có một người thật sự vì sự sống còn của tôi mà đau lòng đến thế sao? Cái người này thật sự có tồn tại à?

Nhưng cũng chẳng để tôi tự trách quá lâu vì không chịu tỉnh dậy cho người ta nhờ thì người đàn ông nọ đã thôi nức nở. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy khỏi giường. Trước khi đi anh ta đứng bên cạnh tôi thật lâu, cũng không biết làm thế là có mục đích gì, nhưng chắc cũng khoảng tầm mười hay mười lăm phút gì đó thôi thì anh ta liền vội vã quay người bước đi. Tiếng bước chân nện trên sàn nhà nghe qua thật nặng nề và mỏi mệt.

Tôi lại nằm một mình trên chiếc giường nhỏ bé lạnh lẽo, dùng thời gian rảnh đến phát chán tiếp tục suy xét về cuộc đời mình cho đến khi lại có người rón rén đẩy cửa bước vào.

Người đó cố gắng bước đi thật nhẹ đến bên giường tôi. Sau khi xoay người kiểm tra quanh phòng hết mấy lần liền thì người đó đặt một chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường rồi ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng bắt đầu thỏ thẻ với tôi: "Cô còn nhớ ngày hôm đó tôi đã nói đến chuyện Mạc Lăng cần phải chọn phe không?"

Tôi giật mình sửng sốt, không ngờ người đến thăm tôi với cái vẻ thần bí này lại là Lư Hữu Ngọc!