Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 7




"Ai vậy?"

Tôi lấy ngón trỏ chọt chọt vào bộ đàm dính đầy máu kia, nhíu mày hỏi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có tiếng đáp lời: "Chúng tôi là bệnh nhân và bác sĩ, điều dưỡng của bệnh viện này! Cô là người của quân đội đúng không? Mau đến đây cứu chúng tôi với!"

Tôi "à" một tiếng thật dài rồi không trả lời thêm bất cứ điều gì, trong lòng thì lại nghĩ vì sao trong truyện mạt thế lúc nào cũng có bóng dáng của quân đội vậy? Dù rằng quân đội là một thành phần không thể thiếu của quốc gia khi có chuyện xảy ra, nhưng người ta cũng đâu có rảnh mà đi khắp nơi cứu người còn sống?

Thế là tôi khom người xuống gần cái bộ đàm kia, ngập ngừng nói: "Ừ thì tôi không phải người của quân đội, nhưng mà xác sống dưới này đã được xử lý hết rồi, mọi người có thể xuống rồi!"

Tôi cứ ngỡ rằng mấy người bên kia sẽ nói mấy lời kiểu: ai xử lý đám xác sống vậy? Là cô sao? Thật tốt quá, chúng tôi xuống liền!

Nhưng mà, hì hì, đời thì không phải là mơ!

Đầu dây bên kia hét lên rằng: "Không có quân đội? Vậy ai cứu chúng tôi đây? Ai sẽ xử lý mấy con quái vật trên này đây? Ông trời ơi, sao lại đối xử với mấy con người khốn khổ tụi con như vậy? Ông khiến tụi con bệnh hoạn thế này còn chưa đủ sao mà còn ép tụi con phải vào đường chết thế này?!"

Tôi ngoái ngoái tai, lời hét đột ngột phát ra từ bộ đàm khiến tai tôi đau nhói.

Tôi bĩu môi hít lấy một hơi, sau đó dùng hết sức bình sinh hét vào trong bộ đàm rằng: "Đừng có hét nữa! Dưới này đã hết xác sống rồi, muốn xuống thì xuống, không xuống thì thôi!"

Nói rồi tôi đá cái bộ đàm văng ra xa, khiến cho bộ đàm vốn dĩ còn rất bình thường lại vang lên tiếng rít chói tai, phải mất một lúc mới chịu lắng xuống.

Tôi bực bội ngồi phịch xuống đất, mặc kệ vết máu loang lỗ trên sàn mà bắt đầu tự mình băng bó.

Một lúc sau, khi tôi đang cố gắng vật lộn với vết thương to tướng còn đang không ngừng chảy máu trên cánh tay phải thì tiếng rè rè từ bộ đàm lại lần nữa vang lên, bên kia là một giọng nói trầm lặng vững vàng, nghe ra thì chắc là của một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi.

"Cô có nghe thấy lời tôi nói không?"

Tôi lười trả lời, chỉ liếc mắt nhìn bộ đàm ở phía xa xa một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình, không thèm để ý nữa.

Bên kia lại im lặng mất một lúc, sau đó giọng nói lúc nãy lại lần nữa vang lên: "Chúng tôi ở trên đây có tất thảy mười bảy người, bao gồm cả người già và trẻ nhỏ. Hiện tại bên ngoài có rất nhiều người biến dạng đã bao vây, chúng tôi không cách nào thoát ra ngoài được. Nếu có thể, cô đi tìm những người lúc nãy đến đây giúp chúng tôi một chút được không?"

Tôi nghe xong thì có hơi ngẩn người, không hiểu "những người lúc nãy" trong lời của anh ta là ai, không lẽ là mấy tên xác sống đang nằm sõng soài bên cạnh tôi lúc này à?

Thế là tôi lại lết đến gần cái bộ đàm nọ, khó hiểu hỏi: "Những người lúc nãy là những người nào?"

Tiếng rè rè lại vang lên, một lúc sau mới có tiếng đáp: "Những người đã giải quyết người biến dạng dưới đại sảnh."

Tôi nghe xong liền phì cười, nói với bộ đàm rằng: "Làm gì có những người nào! Chỉ có một mình tôi thôi!"

Bên kia lại là một khoảng lặng rất lâu rất lâu. Tôi cũng chẳng thèm để ý tới, sau khi băng bó xong các vết thương trên người, (chủ yếu là khiến chúng hết chảy máu chứ vết băng thì xấu như ma vậy á) thì tôi liền đứng dậy gom hết thức ăn bên trong quầy bỏ vào balo rồi đứng dậy bước ra cửa. Trước khi đi còn không quên ngoái đầu lại hét lên với cái bộ đàm rằng: "Tôi đi đây, mấy người bảo trọng nhá!"

Nói rồi tôi nhấc chân bước đi. Thế nhưng còn chưa được bao lâu thì tôi nghe thấy tiếng động cực lớn phát ra từ trên lầu ba, tiếng trẻ con khóc, tiếng bước chân người, tiếng la hét, tiếng gầm gừ của xác sống,... Tất cả các loại âm thanh hỗn tạp cùng lúc phát ra khiến tôi không nhịn được mà quay đầu.