Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 8: Chương 8




Tiếng động càng lúc càng lớn, tiếng người la hét cũng càng lúc càng dữ tợn. Tôi đứng trước đại sảnh ngoảnh đầu, thấp thoáng có thể nghe mấy câu đại loại như: "Chạy mau, chạy mau, chúng nó ở ngay phía sau kìa!", "Á, á, đừng có kéo, tôi không chạy được!", "Còn vác theo cái bọn đó làm gì? Chỉ tổ phiền phức!"

Phía sau còn nhiều nhiều câu khác, có người hoảng sợ, có người thâm hiểm, nhưng tựu chung lại là: mau chạy thoát thôi, người phía sau thế nào mặc kệ!

Tôi cũng chẳng biết tôi đứng ở đây là đang chờ đợi điều gì, có thể là đang đợi mấy người kia chạy xuống nói một câu: "Làm ơn cưu mang tôi với!", hay là đang đợi để đuợc nhìn thấy những người đó cấu xé giết hại lẫn nhau.

Có lẽ tôi điên rồi, hoặc vốn dĩ bản chất của tôi chính là như vậy.

Bỗng nhiên nhớ đến một đoạn thời gian nào đó trong quá khứ, tôi bất giấc nhoẻn miệng cười, lòng tự nhủ rằng: vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã chẳng phải là một con người tốt đẹp gì rồi!

Nghĩ rồi tôi lại thầm tự cảm thấy quá đúng, vì thế tôi đứng khoanh tay, ánh mắt như đang xem một trò hề nhìn về phía phát ra tiếng động.

Rất nhanh tiếng la hét truyền đến không còn đơn thuần là tiếng người chạy trốn nữa, mà thay vào đó là âm thanh của sự ích kỷ, sự nhẫn tâm tàn ác của con người. Những tiếng thét đau đớn nối tiếp nhau vang lên, tiếng mắng chửi phẫn nộ cũng theo đó mà vọng tới.

"Sao ông có thể làm như thế? Đó là con ruột của ông đó!"

"Bà muốn con hay muốn chết? Không có đứa này thì còn đứa khác, mất mạng rồi thì còn cái gì nữa đâu! Đi thôi, đi mau, đừng để con mình chết vô ích!"

Người đầu tiên chạy xuống đuợc đại sảnh chính là cặp vợ chồng này. Người phụ nữ trên ba mươi tiều tụy vì mới sinh con, còn chưa bế trên tay được mấy ngày đã bị người chồng nhẫn tâm vứt vào giữa bầy xác sống.

Người vợ đau đớn thẫn thờ ngồi dưới đất, nước mắt như mưa không ngừng tuôn ra. Ấy thế mà người chồng bên cạnh lại chỉ biết đến mạng sống bản thân, vừa nhìn thấy tôi đã như bắt đuợc vàng, vội vã chạy đến quỳ bên chân tôi, gương mặt lấm lem nở nụ cười bẩn thỉu vô cùng thảm thiết nói rằng: "Cứu chúng tôi với! Làm ơn!"

Tôi liếc xuống nhìn người đàn ông thân cao thước chín cơ bắp cuồn cuộn rồi lại quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé phía sau lưng gã ta, trên gương mặt tôi không bày tỏ bất cứ cảm xúc nào, miệng chỉ "à" một tiếng cho qua chuyện.

Gã đàn ông nghe được lời này của tôi thì như được đại xá mà vội vàng dập đầu cảm ơn. Tôi vẫn không nói lời nào, thế nhưng trong lòng đã đốt lên một ngọn lửa.

Người thứ ba rồi thứ tư nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Lần này là một kẻ ốm yếu bệnh hoạn đi cùng với một điều dưỡng, hai người dìu dắt nhau mà đi, vậy mà cũng chạy nhanh ra phết!

Sau đó, những người khác lần lượt chạy xuống, tôi đếm đi đếm lại, cuối cùng vừa vặn thiếu mất bảy người.

"Còn bảy người nữa đâu?"

Nghe lời tôi hỏi, tất cả những người có mặt đều quay đầu ngơ ngác nhìn nhau. Gã đàn ông cơ bắp chạy xuống đầu tiên khép nép tiến đến gần tôi ngập ngừng hỏi: "Bảy người nào ạ?"

Có vẻ hiện tại gã ta đã xem tôi là cứu tinh rồi nên mới nói chuyện cung kính đến thế, đợi đến một lát nữa sẽ thay đổi liền thôi!

Tôi không chút kiên nhẫn nào đáp lại gã ta rằng: "Lúc nãy nói có mười bảy người gồm cả người già và trẻ em, hiện giờ ở đây có mười thanh niên trai tráng, còn bảy người già và trẻ em kia đâu?"

Một người khác e dè nói: "Những người đó chạy không kịp, bị mấy tên quái vật kia... ăn thịt rồi!"

Vừa nghe đến đây, một cơn buồn nôn đột ngột dâng trào trong cổ họng, bụng dạ cồn cào, trong người thật khó chịu!

Tôi phì cười, trong giọng nói chỉ toàn là sự khinh bỉ: "Chứ không phải bị mấy người vứt ra phía sau làm mồi ngon cho mấy tên quái vật kia để giúp mấy người chạy thoát à?"

Tôi vừa nói xong thì hơn phân nửa số người có mặt đã lầm lũi cúi đầu, trong đáy mắt chỉ toàn sự tự trách.

Bỗng có một người đứng lên nói với tôi rằng: "Những người đó đều là gánh nặng, nếu không bỏ đi thì làm sao chúng tôi có thể chạy thoát?"

Tôi liếc mắt nhìn cái người vừa phát biểu một câu hết sức ích kỷ kia làm cho anh ta sợ tới mức phải cúi gục đầu xuống.

Thật lòng mà nói, tôi cũng cảm thấy mấy người già trẻ nhỏ kia đúng là có hơi phiền phức khi phải dắt theo khi chạy trốn, nhưng cái tư tưởng cứ gặp người già trẻ nhỏ là lại bỏ rơi của một số đông nhân vật trong những truyện mạt thế kiểu này thật sự khiến tôi buồn nôn muốn chết.

Tôi lạnh nhạt nói: "Cũng đúng nhỉ!"

Những người khác nghe xong liền ngẩng phắt đầu, có người nhìn tôi như thể nhìn quái vật, có người lại dùng ánh mắt chờ đợi sự đồng tình.

Tôi nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp: "Mang theo nhiều người cũng là một loại gánh nặng!"

Nói rồi tôi cất bước đi vào bên trong.

Những người đứng xung quanh đang chờ mong sự bảo hộ từ tôi liền thất kinh, đôi mắt trợn lớn, đôi môi mấp máy mà lại chẳng dám nói điều gì.

"Cô đi đâu vậy?"

Gã đàn ông vạm vỡ chạy xuống đầu tiên tiến lên nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi quay người lại đối mặt với gã ta. Tôi nhíu mày nhìn gã như nhìn một cái xác chết, sau đó giằng tay ra rồi nói rằng: "Tôi đi đâu là chuyện của anh à? Đi mà lo cho vợ anh đi, đừng có lo chuyện người khác nữa!"

Gã ta dường như còn muốn nói gì, thế nhưng tôi đã quay người bước đi, gã ta có muốn đuổi theo cũng không được.

"Nếu cô ấy đã muốn đi vào chỗ chết thì chúng ta cũng không cản được. Điều quan trọng nhất hiện tại là rời khỏi nơi này rồi tìm kiếm sự giúp đỡ từ quân đội!"

Khi tôi đã bước lên bậc thang được vài bước thì nghe một ai đó nói như vậy, sau đó có rất nhiều người đồng tình. Chẳng mấy chốc mấy người còn đang tụ tập ở đại sảnh bệnh viện đã nhanh chóng rời đi, để lại ở nơi này sự lạnh lẽo đến khôn cùng.