Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 16: Làm ơn mắc oán




Trước khi tìm Chu Văn Thanh tính sổ, Hoắc Nhung đem chuyện này nói với hai anh, dù cho trước đó cô nói sau khi nghe xong đừng vội tức giận, ngay khi cô vừa nói xong, hai người vẫn tức giận tới mức đứng dựng lên, Hoắc Tam Hưng lập tức xách ghế lên, tư thế đánh không chết Chu Văn Thanh anh không mang họ Hoắc.

"Anh hai, mau ngăn anh ấy lại!" Hoắc Nhung sợ nhất là cái này.

Hoắc Nhị Quân cũng tức giận, nhưng so với Hoắc Tam Hưng anh suy nghĩ nhiều hơn, anh cũng muốn xử lí Chu Văn Thanh, nhưng không phải bây giờ, ít nhất không phải ban ngày ban mặt.

Anh một phen giữ chặt Hoắc Tam Hưng, nhìn đôi mắt đỏ bừng vì tức giận của em mình, nói: "Em gái cùng tên cặn bã kia chuyện gì cũng không có, nếu em xách thứ này qua đó, thì ngày mai toàn bộ thôn đều sẽ cho rằng em gái cùng hắn có cái gì đó."

Anh hai vẫn là anh hai, anh quá rõ tính tình Hoắc Tam Hưng, nếu khuyên em trai theo hướng khác, nó lúc này đang nổi nóng sẽ không nghe lọt, nhưng anh thốt ra lời này, Hoắc Tam Hưng như quả bóng bị đâm một cái, ủi xìu ngay lập tức.

Đúng vậy, nếu anh liền như vậy tìm tới cửa, kia không phải đúng ý cặn bã Chu Văn Thanh kia sao?

Hoắc Tam Hưng mở miệng cắn răng tức giận, hận không thể ăn thịt Chu Văn Thanh, hôm nay anh cũng mới phát hiện, trước giờ bản thân luôn nhìn sai, chỉ cảm thấy hắn không gánh vác được, căn bản không nghĩ tới từ trong xương cốt hắn độc ác tới vậy.

"Vậy phải làm sao? Giờ phải tính thế nào?"

Đừng nói là anh, chính Hoắc Nhung cũng chưa nghĩ đến, coi như hoàn toàn không nghĩ tới, vốn dĩ cô nghĩ đường ai nấy đi với Chu Văn Thanh, về sau cách hắn xa xa, không lắc lư trước mặt hắn ta là được, nhưng hiện tại hắn ta nghĩ ra mưu kế ghê tởm như vậy, thì cô không thể ăn không thiệt thòi này.

Hoắc Nhị Quân còn chưa nói, Hoắc Nhung nhỏ giọng nói trước: "Ban ngày chắc chắn không được, chờ tối đi vậy."



Hai người nghe xong đều xoay đầu nhìn cô, trong lòng Hoắc Nhung đều lộp bộp một tiếng, cho rằng chủ ý mình ra quá xấu sụp đổ hình tượng mất rồi, đang nghĩ nói gì đó cữu vãn một chút, liền thấy ánh mắt Hoắc Tam Hưng sáng lên, đột nhiên nhảy tới xoa nhẹ đầu cô một phen.

"Có thể, em gái à, cái đầu nhỏ của em thật thông minh!"

Ban ngày không được nhưng buổi tối thì có thể, chuyện này nói với người khác không tốt, thế nhưng tay chân Chu Văn Thanh như gà luộc, anh cùng anh hai hai người cũng có thể thu thập hắn ngoan ngoãn, còn dám ở sau lưng làm loại chuyện thiếu đạo đức độc ác ghê tởm này? Cho hắn gãy hai cái răng cửa để hắn về sau uống nước đều chảy ra từ khóe miệng.

Tóc Hoắc Nhung bị anh xoa cho rối bời, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng ngẩng đầu lên muốn cười với Hoắc Tam Hưng, lại thấy Hoắc Nhị Quân đang nhìn cô, sau khi thở dài một lúc lâu, đẩy Hoắc Tam Hưng ngu ngốc sang một bên, ôm lấy em gái ngốc ngếch của mình.

Hoắc Nhị Quân càng nghĩ càng thấy khó chịu, anh nghĩ trước kia em gái anh thích tên cặn bã đó như vậy, cuối cùng lại bị hắn đối xử như thế, vô cùng hận không thể ăn thịt uống máu hắn ta, đánh một trận tính là cái gì, đó là nhẹ nhất, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp nhất lạo vĩnh dật, làm tên cặn bã này không dám tới gần em gái trong vòng 10 mét lần nữa.

Hoắc Nhị Quân ấn Hoắc Nhung vào lòng mình, vỗ đầu cô, giọng dịu dàng nói: "Muốn khóc thì khóc, khóc xong thì quên đi, còn có người tốt hơn chờ em, ngoan!"

Lúc này Hoắc Tam Hưng mới phản ứng lại, cũng tiến tới ôm lấy Hoắc Nhung.

"Không có việc gì, không được còn có anh nữa, cả khi em không lấy chồng, anh cũng có thể nuôi em cả đời!"

Hoắc Nhung bị lời nói của hai anh làm cảm động sâu sắc một phen, tuy rằng cô xuyên đến thời đại này không quá tốt, nhưng có thể gặp được người một nhà như vậy là may mắn vô cùng!

Cảm động thì cảm động, cô khóc vì tên cặn bã Chu Văn Thanh kia là không có khả năng, hắn có thể nghĩ ra mưu kế độc ác như vậy, Hoắc Nhung khẳng định sẽ không ăn không thiệt thòi này, đến lúc đó ai khóc còn không biết đâu.

Thế nhưng trước khi giải quyết Chu Văn Thanh, cô phải giải quyết trước một phiền toái nhỏ - Hoắc Ni.

Chuyện cô muốn xem mắt này toàn bộ thôn Hoắc gia người biết không nhiều lắm, có thể nói cho Chu Văn Thanh, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một mình cô ta. Mà thời điểm đó vừa vặn trên đường bọn họ đụng phải Hoắc Ni, ngoài cô ta khẳng định không có người khác.

Cô cần đi tìm Hoắc Ni hỏi chuyện này rõ ràng.

Trước đó ban ngày cô đi nhà bà bảy rất nhiều lần, cũng chưa thấy Hoắc Ni, cho nên cô chọn thời gian nửa buổi chiều khi mặt trời xuống núi, cuối cùng chặn được Hoắc Ni khi về nhà được nửa đường.

Hoắc Ni vừa thấy cô, không nhịn được ở đằng sau co rúm lại một chút, ánh mắt né tránh không dám nhìn nhiều trên người Hoắc Nhung một cái, rõ ràng đã làm chuyện gì xấu hổ cho nên chột dạ.

"Tiểu, Tiểu Dung à, em làm gì ở đây thế?" Hoắc Ni mắt nhìn đất, ở trước mặt Hoắc Nhung tay khua lung tung, không dám nhìn vào mắt Hoắc Nhung.



Tính nết cô ta giống mẹ mình, ở đâu cũng đều là người không có cảm giác tồn tại, nhưng không phải vì bề ngoài không ưa nhìn, mà bởi vì lá gan quá nhỏ, nói chuyện như muỗi vo ve, hỏi ba năm câu mới đáp một câu, luôn run run rẩy rẩy, nhìn ai cũng giống như sợ hãi. Thời gian dài đều cảm thấy không thú vị, cũng không thích chơi cùng cô ta.

Chỉ duy nhất Hoắc Tiểu Dung không ghét bỏ, nhưng Hoắc Tiểu Dung tính tình tốt âm thanh ngọt lớn lên xinh đẹp, đến chỗ nào cũng được người thích.

Hoắc Ni nghĩ đến đây, cúi đầu càng thấp, cảm giác được Hoắc Nhung đi tới trước mặt, sợ tới mức muốn chạy, lại nhịn xuống.

"Có phải chị cùng Chu Văn Thanh ở bên nhau?" Hoắc Nhung không quanh co lòng vòng, đi lên thẳng thắn hỏi.

Vừa nghe, Hoắc Ni ầm một tiếng ngẩng đầu lên, hai mắt trừng to.

Hoắc Nhung vừa thấy, tốt rồi, không thể nói gì, hai người này tốc độ thật nhanh, cô thiên cản vạn cản, không kịp.

Hoắc Nhung thở dài, thả nhẹ giọng nói: "Chuyện hai ngày trước em cùng Đảng Thành Quân xem mắt, có phải chị nói cho Chu Văn Thanh?"

Sắc mặt Hoắc Ni càng khó nhìn, cho rằng cô tới tìm cô ta tính sổ.

Hoắc Nhung không muốn tính sổ với cô ta, cô cảm thấy Hoắc Ni cùng Hoắc Tiểu Dung giống nhau, đều bị bề ngoài văn nhã xấu xa lừa, "Chu Văn Thanh không giống như chị nghĩ, hắn ta không phải người tốt gì..."

Hoắc Nhung còn chưa dứt lời, không biết Hoắc Ni bị cái gì kích thích, đột nhiên mở miệng đánh gãy lời cô.

"Chị chỉ muốn ở bên anh ấy, hai em đã kết thúc rồi, anh ấy ở bên chị, có phải trong lòng em khó chịu, cho nên mới tới nói xấu anh ấy."

Hoắc Ni cảm thấy rất rõ ràng suy nghĩ của mình, trước nay đều là Hoắc Tiểu Dung cao cao tại thượng nhìn mình, hiện tại sinh viên Chu không cần nữa, trong lòng Tiểu Dung không thoải mái, liền tới nói xấu sinh viên Chu với mình. Mẹ nói đúng! Hoắc Tiểu Dung không muốn thấy mình tốt, bây giờ là như vậy, trước kia cũng như vậy, rõ ràng mọi người đều thích Chu Văn Thanh, Chu Văn Thanh lại cố tình chọn Hoắc Tiểu Dung.

Hiện tại thật vất vả đến lượt mình, Hoắc Tiểu Dung lại muốn đến châm ngòi ly gián nói xấu anh ấy!

Hoắc Nhung:......

Hoắc Nhung cảm thấy bản thân không tính là người tốt, đối với người khác không có nhiều đồng tình như vậy, vì nhìn vào phần bạn bè ít nhiều giữa Hoắc Ni cùng Hoắc Tiểu Dung, nhắc nhở Hoắc Ni một lần, làm cô ta rời xa Chu Văn Thanh để không bị hắn ta coi thành bia ngắm, cũng không nên giống Hoắc Tiểu Dung bị hắn lừa thân lừa tâm, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.

Cô không nghĩ đến bản thân nói nghiêm túc thẳng thắn vậy mà vào tai Hoắc Ni lại biến thành cô ghen ghét với cô ta, khó khăn lắm Hoắc Nhung mới dâng lên chút đồng tình, trái tim rớt xuống liền vỡ tan tành.



Lời nói tử tế khó khuyên kẻ ranh ma đáng ghét, cô cũng lười đến khuyên, về sau như thế nào liền xem vận may của cô ta thôi.

"Được thôi, vậy chúc chị hạnh phúc. Thế nhưng có lời cảnh cáo em phải nói trước, chị muốn thế nào là chuyện của chị, nếu lại đem chuyện của em nói cho hắn, em sẽ không tính toán giống lần này."

Hoắc Nhung nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Ni, cũng không nói gì khác, quay người đi luôn.

Cô thật sự hối hận khi đi chuyến này, mẹ cô đang ở nhà nướng bánh bột ngô ngọt lịm thơm ngào ngạt, cô ở nhà do dự hơn nửa ngày, kiềm chế nước miếng nghĩ trước nói với Hoắc Ni chuyện Chu Văn Thanh, kết quả lòng tốt thành lòng lang dạ sói không nói, còn nói cô ghen ghét với cô ta?

Thật xui xẻo!

Trước nay Hoắc Ni chưa từng thấy trên mặt Hoắc Tiểu Dung lộ ra biểu tình như vậy, bị giật mình, nhưng rất nhanh sinh sôi một loại đắc ý bí mật.

Hù dọa mình có lợi ích gì? Xinh đẹp có lợi ích gì? Khắp nơi mạnh hơn mình được người ta thích có lợi ích gì? Còn không phải bị anh Văn Thanh vứt đi.