Ăn cơm xong, Hoắc Nhung đem chuyện Hoắc Ni ở một chỗ với Chu Văn Thanh nói cho Hoắc Tam Hưng, Hoắc Tam Hưng mười phần không thể tin nổi.
"Sao cơ? Em nói em ấy ở bên Chu Văn Thanh? Ờ ----- anh biết rồi, nói như vậy tiết lộ thông tin cho Chu Văn Thanh cũng là em ấy đi? Thảo nào anh hai vừa nãy nhìn em ấy như nhìn kẻ thù, hai người nói sớm chút, nói sớm anh sẽ không để cô ta ra khỏi cửa này."
Hoắc Tam Hưng chậm chạp nhận ra, cuối cùng phản ứng lại vì cái gì Hoắc Nhị Quân tức giận, lúc này anh cũng rất tức giận.
Rốt cuộc Hoắc Ni là con gái, Hoắc Tam Hưng tức giận thì tức giận, cũng không thể giống như Chu Văn Thanh đánh một trận, chỉ là việc này, nếu anh gặp lại Hoắc Ni, tất nhiên sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt nữa.
"Hôm nay chị ta tới, hẳn là vì Chu Văn Thanh, chị ta khẳng định biết ai đánh Chu văn Thanh." Hoắc Nhung ngồi xổm bên cạnh, dựa theo phân phó của Lưu Quế Hương vừa nhổ hai củ cải trắng trong đất phần trăm, vừa nói với Hoắc Tam Hưng.
Hoắc Tam Hưng không để bụng: "Cô ta biết thì thế nào? Nếu không phải chú ý đến em, anh còn phải nửa đêm đem hắn trùm bao tải sao? Ban ngày ban mặt anh cũng có thể xông vào nhà hắn đánh hắn một trận, hắn có can đảm đánh lại hay sao?"
Hoắc Tam Hưng nhướn mày, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo vui sướng.
Một chút anh cũng không sợ Chu Văn Thanh, không, phải nói anh lớn như vậy chưa từng sợ ai, trong ba anh em Hoắc gia, hiểu chuyện có trách nhiệm nhất là anh cả, đáng tin cậy chu đáo nhất là anh hai, còn nói thông minh gan lớn có ý tưởng, hai anh lớn đều không bằng anh.
Nếu không phải sau khi Hoắc Tiểu Dung gả cho Chu Văn Thanh dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền, bằng sự thông minh tài trí cùng gan lớn tính cách hào sảng của Hoắc Tam Hưng, khẳng định sau khi cải cách mở ra có thể chia một chén canh từ một chiếc bánh kinh tế lớn phát triển thần tốc, cho dù không giàu bao nhiêu, nhưng mang cả nhà tới mức khá giả khẳng định là không vấn đề gì.
Hoắc Nhung giật mình, tuy rằng hiện tại cho đến lúc mở cửa còn cách một đoạn thời gian, nhưng hiện tại ở bên tai Hoắc Tam Hưng thổi gió không phải là không thể a.
"Anh ba, anh vui vẻ không tính toán với chị ta, anh nghĩ lại bản thân đi."
Hoắc Nhung căn bản không để Hoắc Ni trong lòng, cô ta dính lên Chu Văn Thanh, về sau sẽ không có ngày lành, Hoắc Nhung khuyên nhủ một lần, đã tận tình tận nghĩa, nghe hay không thì tùy cô ta. Cô ta thích thế nào thì thế đó, chỉ cần không chọc tới trên đầu cô, không liên quan tới cô nữa.
Thế nhưng Hoắc Tam Hưng không giống vậy, thân là anh trai của Tiểu Dung, hiện tại cũng là anh trai cô, Hoắc Nhung phải đưa anh đi con đường đúng đắn, về sau kiếm rất nhiều tiền, trải qua cuộc sống tốt đẹp, tất nhiên không thể để anh đi lại con đường cũ đời trước kiểu tan nhà nát cửa chán nản nửa đời như vậy nữa.
Hoắc Tam Hưng không rõ ý Hoắc Nhung, gãi gãi đầu: "Anh làm sao vậy? Anh rất tốt sao?"
Hoắc Nhung lắc đầu, ý cô không phải như vậy.
"Anh ba, nếu sau này chúng ta không trồng trọt nữa, anh muốn đi làm gì?"
Hoắc Tam Hưng vẫn không rõ: "Không trồng trọt còn rất nhiều việc mà, trong đội việc nhiều như vậy, không làm cái này không thể làm cái khác sao?"
Hoắc Nhung thấy anh vẫn không hiểu, dứt khoát nhỏ giọng nói rõ ý nghĩ của mình.
"Nếu về sau không có đội sản xuất, cũng không cần làm việc tập thể tranh công điểm, bản thân làm cho mình, tiền kiếm được bao nhiêu đều vào trong túi mình, đến khi đó, anh muốn làm cái gì?"
Hoắc Tam Hưng nghe được, cảm thấy khiếp sợ, nhanh chóng đem em gái nói ra những lời ngông cuồng ấn vào lòng, bịt miệng lại.
"Em một tiểu nha đầu, nói cái gì vậy? Cái này gọi đầu cơ trục lợi, đào góc tường xã hội chủ nghĩa, nếu bị người khác nghe được, là phải bị lôi ra phê đấu em có biết không?"
Tổ tông Hoắc gia đều là dân nghèo, trong nhà không ai chịu qua tội này, nhưng Hoắc Tam Hưng gặp qua cảnh tượng người khác bị kéo đi đại đội phê đấu, cho dù hai năm nay không có gay gắt như hai năm trước, chuyện đó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ Hoắc Tam Hưng. Anh là kẻ lỗ mãng không sai, nhưng cái gì có thể nói cái gì không thể nói anh vẫn biết.
Hoắc Nhung một chút cũng không sợ hãi, bởi vì cô rất rõ ràng, khoảng cách cảnh tượng cô mô tả này chưa đến hai năm nữa.
Hoắc Nhung bị Hoắc Tam Hưng che miệng, cũng không giãy dụa, chớp một đôi mắt to nhìn anh, Hoắc Tam Hưng nghĩ nghĩ, buông lỏng tay, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai, ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi.
"Làm sao đột nhiên em nói tới cái này?"
Hoắc Nhung làm động tác chọc cười: "Bỗng nhiên nghĩ đến thôi, tùy tiện nói."
"Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh liền đi làm buôn bán kiếm nhiều tiền, thuận tiện nhìn xem thế giới này lớn bao nhiêu. Không phải anh nói rồi sao? Phải để cả nhà uống sữa mạch nha không hết, về sau em muốn gì nói với anh, anh đều mua cho em."
Hoắc Tam Hưng không biết vì sao bỗng nhiên em gái mình nói tới cái này, thế nhưng anh vẫn theo lời Hoắc Nhung tiếp tục suy nghĩ.
Hoắc Nhung thấy khi anh nói đến đề tài này trong mắt lấp lánh ánh sáng, liền biết ở sâu trong nội tâm Hoắc Tam Hưng đã nghĩ tới vấn đề này. Nói không chừng đã gieo xuống trong lòng một hạt giống, chỉ chờ cơn gió kia thổi lên, là có thể nhanh chóng bén rễ đâm chồi.
Việc này đối với Hoắc Nhung mà nói, đương nhiên là hiện tượng tốt, dù sao bây giờ còn có thời gian, đến lúc đó nếu thực sự có cơ hội, cô nhất định là chỗ dựa vững chắc sau lưng anh ba, anh muốn đi đâu, muốn làm gì đều được.
Hoắc Nhung không nói thêm nữa, ngược lại Hoắc Tam Hưng bắt đầu trầm tư, mãi cho đến khi hai người cầm đồ ăn về nhà, Hoắc Tam Hưng mới khôi phục dáng vẻ mọi khi.
Tin tức Hoắc Tiểu Dung nhà Lưu Quế Hương đính hôn nhanh chóng lan truyền khắp Hoắc gia thôn, trong chốc lát mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc bà nói tới con trai nhà ai, phải biết rằng con gái bà diện mạo tư thái kia thế nhưng nổi danh khắp làng trên xóm dưới, không ít nhà có con trai đều nhìn chằm chằm, nếu không phải nghe nói có chút dấu vết giữa cô cùng thanh niên trí thức đại đội Thanh Tuyền, thì với diện mạo như hoa như ngọc, bậc cửa đều bị bà mối tới cửa cầu thân dẫm gãy rồi.
Nếu đã vậy, người cùng cô đính hôn tám phần là thanh niên trí thức kia đi? Người trong thôn đều đã gặp qua, lớn lên không tệ, vừa thấy chính là người làm công tác văn hóa.
Nhưng sau khi mọi người nghe ngóng kỹ càng, mới biết không phải, căn bản không phải người đại đội Thanh Tuyền, mà là thanh niên của đại đội thôn Bạch Thủy cách ba dặm bên cạnh.
Lúc này mọi người thảo luận càng thêm náo nhiệt, đều nói mắt nhìn nhà Hoắc Đại Thành cao, cả thanh niên trí thức trong thôn cũng chướng mắt. Lại nói đối tượng của Hoắc Tiểu Dung rất để ý tới cô, đồ đính hôn ngày đó xách đầy một bao lớn, nào là mì nào là dầu, vài ngày trước khi đính hôn còn tặng cho nhà Hoắc Tiểu Dung một bình thịt, mùi hương này làm hai nhà hàng xóm thèm ăn mà khóc.
Trong khoảng thời gian ngắn đối tượng của Hoắc Tiểu Dung là ai, thành tiêu điểm thảo luận trọng điểm trong miệng mọi người, có nói Hoắc Đại Thành chướng mắt thanh niên trí thức khẳng định muốn Hoắc Tiểu Dung tìm một người có tiền, nếu đã có tiền vậy khẳng định lớn lên chẳng ra gì; cũng nói nhìn đến đối tượng của Hoắc Tiểu Dung, nói người một thân quân trang vóc dáng lại cao trông không tồi, đứng cùng cô xứng đôi vô cùng.
Mọi người nói càng náo nhiệt, tin tức này người biết đến càng nhiều, cuối cùng rốt cuộc truyền đến tai Chu Văn Thanh.
Từ lúc Chu Văn Thanh bị thương, vẫn mãi ở trong phòng chỗ thanh niên trí thức không ra ngoài, hắn ngại mất mặt, tuy rằng luôn phủ nhận mình bị người đánh, nhưng ngày đó hắn trở về như thế nào, trên người bị thương nhiều ít, mắt không mù đều nhìn ra được. Hắn lại phủ nhận cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tuy rắng Chu Văn Thanh được con gái thích, nhưng nhân duyên với nam giới trong đại đội chẳng tốt lắm, trong nhóm thanh niên trí thức có hai người không hợp với hắn, cảm thấy hắn cả ngày không làm việc đàng hoàng liền khắp nơi như chim công xòe đuôi quyến rũ con gái.
Đặc biệt có một người gọi là Lý Thành Cương, khi mới chuyển tới đội sản xuất Thanh Tuyền liền thích Hoắc Tiểu Dung, còn chưa kịp bày tỏ tâm ý, đã bị Chu Văn Thanh cắt đứt. Trọng điểm là hắn mười phần không nhìn được Chu Văn Thanh một bên đối với Hoắc Tiểu Dung tỏ vẻ thiện cảm, còn một bên cùng cô gái khác hi hi ha ha, hắn trước sau cảm thấy Hoắc Tiểu Dung thích Chu Văn Thanh là bị hắn ta (chu văn thanh) lừa.
Sau khi nghe được tin tức Hoắc Tiểu Dung đính hôn, hắn trước đó khó chịu một thời gian, sau đó lại nghĩ thoáng ra, dù sao Hoắc Tiểu Dung cũng không thích hắn, cùng người khác đính hôn tốt hơn so với ngụy quân tử Chu Văn Thanh.
Lý Thành Cương không ở cùng phòng Chu Văn Thanh, nhưng hắn có người anh em gọi là Trần Kiến Hồng ở cùng Chu Văn Thanh. Bởi vì liên quan Chu Văn Thanh, Lý Thành Cương rất ít khi chạy qua phòng bọn họ, bình thường đều là Trần Kiến Hồng tới tìm hắn, nhưng hôm nay hắn lần đầu tiên đi tìm Trần Kiến Hồng.
Qua hai ngày nữa Trần Kiến Hồng sẽ về nhà, đang ở trong phòng thu thập đồ đạc, Lý Thành Cương dựa ở trên cửa, một bên nói chuyện với Trần Kiến Hồng, một bên dùng khóe mắt liếc Chu Văn Thanh nằm trên giường một cái, hừ lạnh một tiếng nói.
"Kiến Hồng, tôi ở chỗ bác Trần có chút rượu cao lương, buổi tối anh cùng tôi uống một ly chứ."
Trần Kiến Hồng còn không biết vì sao đang êm đẹp hắn lại chạy tới ký túc xá của mình, vẻ mặt nghi hoặc: "Được thôi, đang tốt đẹp sao lại muốn uống rượu?"
Lý Thành Cương nhìn thoáng qua Chu Văn Thanh một cái, thấy hắn ta đang làm bộ giả vờ đọc sách, trực tiếp thả ra một quả bom nặng ký: "Không có gì, Hoắc Tiểu Dung đính hôn, tôi khó chịu."
Lời này nói ra, hai người còn lại quả nhiên đều kinh ngạc, Trần Kiến Hồng không biết chuyện Hoắc Tiểu Dung đính hôn, còn Chu Văn Thành là bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới hắn làm ra chủ ý độc ác như vậy, còn vì vậy bị đánh một trận, thế nhưng Hoắc Tiểu Dung vẫn cùng người khác đính hôn.
Hắn sách cũng không nhìn, bỗng chốc từ trên giường ngồi dậy, vết thương lớn trên mặt đội một mảng xanh xanh tím tím, khuôn mặt âm u nhìn Lý Thành Cương hỏi: "Cô ấy đính hôn với ai?"
Đến bây giờ hắn vẫn không tin, sau khi Đảng Thành Quân kia nghe được hắn nói những lời đó, còn nguyện ý cưới Hoắc Tiểu Dung. Hắn cảm thấy Đảng Thành Quân có bệnh, nếu đổi là hắn, hắn khẳng định không muốn cưới một nữ nhân khả năng có liên quan với nam nhân khác, cho dù là giả cũng không được, hắn sợ mất mặt.
Lý Thành Cương đợi chính là lời này, nghe vậy mặt đầy khinh thường liếc hắn ta một cái, nói: "Liên quan gì tới anh? Dù sao cũng không phải anh."
Sắc mặt Chu Văn Thanh tức khắc càng khó coi.
Hắn trăm phương nghìn kế phá hỏng buổi xem mắt của Hoắc Tiểu Dung, chính là không muốn cô gả cho người khác, hắn vì cái gì gạt chuyện bị hai anh em Hoắc Nhị Quân đánh cũng không nói cho người khác. Một là vì mất mặt, hai là vì hắn cùng Hoắc Ni nghĩ giống nhau, cảm thấy trong lòng Hoắc Tiểu Dung khẳng định có hắn, bằng không với tính tình Hoắc Tiểu Dung làm sao có thể xúi giục anh trai cô đánh hắn, việc này đối với Hoắc Tiểu Dung giống một con cừu ngoan ngoãn nghe lời mà nói, quả thật quá không thích hợp!
Chu Văn Thanh cũng không biết chính mình nghĩ thế nào, trước kia hắn cảm thấy mình không có thích Hoắc Tiểu Dung như vậy, nhưng từ sau khi Hoắc Tiểu Dung chia tay hắn, toàn bộ đầu hắn đều là cô, nghe được cô muốn đi xem mắt liền cả người bực bội. Hiện tại biết cô đính hôn với người khác, càng cảm thấy ruột gan cồn cào, so với bị Hoắc Nhị Quân đánh một trận còn khó chịu hơn!
Hơn nữa hắn bỏ công sức lớn như vậy, lại không thể ngăn cản Hoắc Tiểu Dung gả cho người khác, vậy hắn bị đánh không phải là vô ích sao?
Chỗ nào hắn có thể nuốt xuống khẩu khí này!