Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 4: Anh em bàn bạc




Hoắc Nhung không biết hiện tại Chu Văn Thanh đã có ý tưởng không tốt hay là lúc gặp mặt Hoắc Tiểu Dung mới thấy sắc nảy lòng tham, tóm lại trong mắt Hoắc Nhung, Chu Văn Thanh đã là tra nam không hơn không kém.

Hoắc Nhung đem thư thu lại, cất vào trong ngực, ở trong sân phơi mặt trời nửa buổi chiều, chờ Hoắc Nhị Quân trở về đem chuyện này và cả lá thư kia nói cho anh.

Hoắc Nhị Quân thoạt nhìn là một người mười phần vững vàng, vừa thấy nội dung lá thư kia, cũng không tránh khỏi nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán nhảy lên.

"Đây là thanh niên trí thức kia đưa cho em? Hai đứa người mai mối còn chưa nói, hắn hẹn em ở rừng cây nhỏ tối om gặp mặt?"

Hoắc Nhung biết anh vì cái gì tức giận như vậy, đây là thời đại gì, đây cũng không phải thời đại của cô, yêu liền ở bên nhau không yêu liền chia tay, cho dù lúc này đã đăng kí kết hôn, ở trước mặt mọi người cũng phải thu liễm làm theo quy tắc, càng đừng nói là ở giai đoạn làm người yêu.

Chỉ cần Hoắc Nhung một mình đi tới cuộc hẹn, mặc kệ hai người có xảy ra chuyện gì, chỉ cần truyền tới tai người trong thôn, cô liền mang tiếng xấu.

Trong lòng Hoắc Nhị Quân, cho dù em gái cùng Chu Văn Thanh đính hôn, chỉ cần chưa gả qua, chuyện hẹn gặp mặt buổi tối quan trọng thế này cũng không thích hợp, chứ đừng nói tình huống bây giờ, anh có thể không tức giận được sao?

"Không được, ngày mai em không thể đi!"

Đây chính là Hoắc Nhị Quân tính tình ổn trọng, nếu đổi thành Hoắc Tam Hưng, chỉ sợ lúc này đã lao đi tìm Chu Văn Thanh liều mạng, Hoắc Nhị Quân tuy rằng không thích nói chuyện lắm, nhưng suy nghĩ rất nhiều. Tuy rằng Chu Văn Thanh làm chuyện ghê tởm này, nhưng bọn họ không thể gióng chống khua chiêng làm ầm ĩ, nếu làm ầm ĩ thật thì người thiệt thòi là em gái hắn.

Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Nhung chỉ nói cho một mình Hoắc Nhị Quân, cha cô Hoắc Đại Thành tuy rằng miệng không nói lời hay, thực tế lại đau lòng con gái giống như đau con mắt, nếu để ông biết, chuyện này sẽ bị cản trở.

Hoắc Nhung đương nhiên không đến buổi hẹn với Chu Văn Thanh, nhưng chuyện này cần sớm giải quyết, không thể kéo dài,để càng lâu càng ảnh hưởng cuộc gặp mặt sau này của cô, cô còn muốn xem đầu bếp lớn lên vừa đẹp trai vừa sẽ nấu cơm kia, không thể để Chu Văn Thanh trộn lẫn.

"Anh hai, tối mai em khẳng định không đi, nhưng em muốn giữa trưa mai, anh và anh ba đi cùng em, đem chuyện này nói rõ ràng với anh ta, anh ta đột nhiên gửi thư cho em, em cũng rất sợ hãi, anh hai, anh nói em trước kia.... có phải đã làm sai hay không?"

Hoắc Nhung nói hai ba câu đem bản thân phủi sạch sẽ, kỳ thật là Hoắc Tiểu Dung, lúc trước khẳng định bị Chu văn Thanh dụ dỗ mới cùng hắn phát sinh quan hệ, bởi vì cô được cha mẹ các anh nuôi dưỡng theo kiểu mềm mại đáng yêu, tự cho là gặp người cũng yêu mình, nghe hắn lời ngon tiếng ngọt, chỉ nghĩ sẽ kết hôn cùng hắn, đâu biết được trên đời lòng người hiểm ác.

Hoắc Nhị Quân vừa nghe cô nói sợ hãi rũ đầu, tức giận trong lòng càng lớn, bàn tay to vỗ trên đầu Hoắc Nhung, như cho cô thêm can đảm: "Đừng sợ, có anh hai nữa, trước đó em cùng nó ở bên nhau là không hiểu chuyện bị nó lừa, nếu hắn muốn mặt mũi, nên cùng em cắt đứt sạch sẽ, anh hai nghe em, giữa trưa mai anh đi theo nó nói rõ ràng, khẳng định nó không dám nói thêm cái gì."

Hoắc Nhị Quân bị Hoắc Nhung nhắc tới việc này, cũng cảm thấy giữa trưa mai tìm Chu văn Thanh nói là tốt nhất, nếu em gái đã nghĩ thông, chuyện này khẳng định là kết thúc nhanh, nếu không lần sau Chu Văn Thanh lại nghĩ ra thủ đoạn ghê tởm nào, để em gái biết được nhất định lại đau lòng.

Nghĩ vậy, Hoắc Nhị Quân lại dặn dò: "Lá thư này anh hai giúp em vứt đi, em coi như chưa thấy cái gì, trước đừng nói cùng cha và Tam Hưng, cả mẹ cũng đừng nói."



Hoắc Nhị Quân quả nhiên thông minh, sắp xếp mọi việc ổn thỏa theo ý Hoắc Nhung, Hoắc Nhung lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Hoắc Nhị Quân cảm thấy dường như đứa em gái này bỗng nhiên lập tức trưởng thành hiểu chuyện hơn, trước kia có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói cùng bọn họ, hiện tại có việc biết tìm hắn thương lượng, thật tốt, đáng khen.

"Về sau phải như vậy, có chuyện gì đừng giữ ở trong lòng, nói với anh, trời sập xuống có anh trai chống cho em."

Hoắc Nhung nghe anh nói mấy câu liều mạng, trong lòng nóng lên, chỉ có thể ra sức gật đầu: "Đã biết, cảm ơn anh."

"Khách khí cùng anh làm gì, đúng rồi, hai ngày trước không phải em ốm sao? Anh cả trong thành phố mua sữa mạch nha, nhờ người mang về tới rồi."

Hoắc Nhị Quân mở ra một cái tay nải nhỏ bằng vải bố màu lam trên lưng mình, vừa trở về muốn nói cùng em gái, bị lá thư làm tức giận quên mất.

Hoắc Nhung vừa nghe tới sữa mạch nha, lập tức nhìn chằm chằm vào tay nải nhỏ, tinh thần tỉnh táo, đem Chu Văn Thanh, Chu Võ Thanh gì đó đều vứt hết ra sau.

Tay nải bằng vải bố màu lam mở ra, bên trong lộ ra một hộp sữa bột giống như một hộp sắt màu đỏ thắm, một hộp nhìn có không ít, giá vừa thấy liền biết không rẻ.

Hoắc Nhị Quân mở ra liền đi tìm nước để pha cho cô uống, bị Hoắc Nhung ngăn cản.

"Chờ cha mẹ cùng anh ba trở về, pha cho mọi người cùng nhau uống."

Hoắc Nhị Quân không để bụng: "Chúng ta không phải trẻ con, uống cái này làm gì, cha mẹ đều nói, hai ngày trước em chịu giày vò, cần bồi bổ mới được."

Hoắc Nhung không tự chủ làm nũng: "Em năm nay 19, đều có thể xem mắt rồi, cũng không phải trẻ con, hoặc là cả nhà cùng uống, em không uống một mình."

Hoắc Nhị Quân cảm thấy bộ dáng này của em gái đáng yêu không chịu được, duỗi tay nhéo mặt cô: "Được, nghe em, chờ cha mẹ trở lại cùng nhau uống."

Buổi tối chờ người một nhà đầy đủ, Hoắc Nhung mới đem sữa mạch nha lấy ra, pha mỗi người một chén, Lưu Quế Hương, Hoắc Tam Hưng đều nói không cần, vẫn là Hoắc Đại Thành lên tiếng, mới làm hai người nhận lấy.

Một nhà năm người vây quanh chậu than, mỗi người bưng một chén sữa mạch nha, như nếm mỹ vị nhân gian.



Hoắc Đại Thành cẩn thận nhấp một ngụm, lưỡi nhấm nháp: "Tóm lại là cuộc sống tốt, đồ vật người thành phố uống này, chúng ta cũng có thể nếm thử thứ mới mẻ."

Hoắc Tam Hưng nói: "Chờ con về sau kiếm được nhiều tiền, mua sữa mạch nha cho mọi người uống mỗi ngày."

Hoắc Đại Thành muốn giội nước lạnh cho Tam Hưng, Hoắc Nhung lại nghĩ tới, trong ba anh em Hoắc gia, tuy rằng thoạt nhìn hiện tại anh cả Hoắc Nhất Minh có bản lĩnh nhất, nhưng thực tế sau mấy năm, Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng đều sẽ tự tìm mục tiêu cho chính mình, Hoắc Tam Hưng tính tình hướng ngoại, với bất cứ ai đều có thể tán gẫu vài câu, ở thời điểm chính sách tự chủ kinh doanh sắp mở ra, anh đã ngửi ra tin tức làm giàu bên trong đó, bản thân chuẩn bị sẵn sàng làm buôn bán nhỏ.

Nếu sau đó Hoắc Nhung cùng cha mẹ không xảy ra chuyện kia, thì sẽ không ngã một cái đã không gượng dậy nổi, với đầu óc thông minh của Tam Hưng về sau khẳng định là người làm nên sự nghiệp.

"Con cảm thấy anh ba nói đúng, anh ấy thông minh như vậy, về sau có thể kiếm nhiều tiền."

Hoắc Tam Hưng vừa nghe, đem hơn nửa chén sữa mạch nha còn dư tới trước mặt Hoắc Nhung.

"Thật không uổng công anh ba thương em, xem em gái anh nói nhiều như vậy, cho em, sữa mạch nha dư lại đều cho em uống hết."

Hoắc Nhung xua tay: "Anh ba chính anh uống đi, em thấy cái này không ngon bằng canh chua cay mẹ làm."

Lưu Quế Hương bị cô khen đến cực kỳ vui sướng: "Hôm nay miệng con gái sao lại ngọt thế, canh chua cay không thể so sánh với thứ tốt này."

Hoắc Đại Thành đã lâu không thấy con gái cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, từ sau khi bị sinh viên Chu mê hoặc, chỉ cần trở về ngồi cùng nhau không tránh được cãi nhau, hiện tại thật vất vả có thể cùng nhau ngồi trò chuyện vui vẻ, ông vô cùng vui vẻ.

"Con gái muốn uống, sáng mai bà làm cho con bé, canh chua cay không phải thứ hiếm lạ."

Lưu Quế Hương tự nhiên là đồng ý: "Làm, làm, con gái muốn gì tôi đều làm."

Hoắc Nhung bị ý cười trên mặt mọi người chọc cho, một đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

Cô thực sự không phải nói tốt cho Lưu Quế Hương, so với sữa mạch nha được chế tạo tổng hợp, cô thực sự cảm thấy Lưu Quế Hương dùng nguyên liệu địa phương trồng ra nấu canh chua cay uống càng ngon.

https://www.youtube.com/watch?v=9-N6L3vQ0e4

video kẹo mạch nha của Điền Tây Tiểu Ca.