Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 63: Đặt thêm bánh




Hoắc Nhung nghe vậy vui vẻ đang muốn đáp ứng, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện sắc mặt thay đổi, hỏi: "Ông cụ ông ấy ....."

Linh cảm của cô vô cùng chuẩn xác, Triệu Ái Quân nghe vậy, ý cười trên mặt liền nhạt đi, nói: "Ông cụ không còn, ..... Nhưng cháu đừng buồn, mấy ngày cuối cùng ông trôi qua rất tốt, những thứ Thành Quân làm ông ấy rất thích, mỗi ngày ăn rất ngon, chủ yếu là hết cách cứu chữa, đến lúc rồi."

Hoắc Nhung trầm mặc, thực ra từ lần trước nhìn thấy ông cụ, cô đã biết ngày này sẽ không xa lắm, suy cho cùng gầy như vậy, cả ăn cũng ăn không vào, thì có thể kiên trì được bao lâu.

Nhưng cô không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, cách bữa tiệc lần trước còn chưa được một tháng, ông cụ đã không còn.

Tuy thần sắc Triệu Ái Quân có phần đau buồn, nhưng bà cũng rõ ràng, tình huống của cha bà sống lâu thêm một ngày cũng là chịu tội, vốn dĩ khi đó không ăn gì đã không được rồi, có Đảng Thành Quân chiếu cố mới sống thêm nhiều người như vậy, đều xem như là được lợi, hiện giờ ông cụ cũng coi như giải thoát rồi, dù đau buồn nhưng cũng nghĩ thông suốt.

Trái lại thấy tâm tình Hoắc Nhung dường như không tốt, vỗ cánh tay cô một cái.

"Được rồi, đừng nói cái này nữa, chuyện gì hỏi cháu còn chưa nói cho dì đó."

Bà ra vẻ nhẹ nhàng dời đề tài, Hoắc Nhung cũng biết bà không muốn nhắc thêm, không nghĩ tới nữa, cong khóe miệng cười với bà nói: "Đương nhiên không có vấn đề, dì muốn bao nhiêu, hôm nào cần? Cháu để cho dì."

Triệu Ái Quân nói: "Cháu cho dì 300 cái đi, có thể làm được không?"

"300 cái?" Hoắc Nhung sửng sốt, "Dì, dì muốn nhiều như vậy làm gì?"

Làm 300 cái không phải rất khó, nhưng nhà bình thường muốn 30 cái đã coi là nhiều, Triệu Ái Quân một lần muốn 300 cái? Không biết khi nào có thể ăn hết đây?

Triệu Ái Quân trả lời: "Chúng ta khẳng định không ăn hết, nhưng không chỉ mỗi chúng ta ăn, chú Trường Sơn của cháu rất thích bánh gạo các cháu làm, muốn mang nhiều một chút về cho bản thân ăn, nhân tiện đưa cho người khác một ít, dì cũng muốn một ít, trong nhà chúng ta nhiều người như vậy, 300 cái không hẳn là đủ đâu."

Hoắc Nhung suy nghĩ dường như cũng đúng, suy cho cùng bày tiệc có thể bày 10 bàn, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

"Được rồi, vậy chuyện này cứ thế nhé, ngày mai cháu với Thành Quân bớt thời gian đi nhà dì một chuyến, chúng ta lại thương lượng tỉ mỉ một chút, nhân tiện đưa trước tiền cọc cho các cháu." Triệu Ái Quân nói xong việc chính, vỗ tay liền chuẩn bị rời đi.

Hoắc Nhung muốn nói chuyện đặt cọc không cần vội cũng không có cơ hội, thấy người đã đi xa, cô chỉ nghĩ về nhà trước đợi ngày mai cùng Đảng Thành Quân tới nhà bà ấy rồi nói tiếp.

Tiếng hai người nói chuyện không lớn, nhưng bác Tống ở bên cạnh tất nhiên nghe được vô cùng rõ ràng, nhìn bóng dáng Triệu Ái Quân mở to miệng.

"300 cái, này phải có bao nhiêu đây?"

Hoắc Nhung cười cười không tiếp lời, thực ra cô đã đại khái biết trong nhà Triệu Ái Quân là tình huống gì, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, cô cũng không tiện nói nhiều.

Hoắc Nhung lái xe trở về nhà, đợi buổi tối mấy người Đảng Thành Quân về nhà liền nói với họ chuyện Triệu Ái Quân.

"Ông cụ nhà họ Triệu không còn?" Hoắc Tam Hưng và Hoắc Nhị Quân cũng không biết chuyện này, nghe xong có hơi kinh hoàng.

Đảng Thành Quân gật đầu: "Hai ngày trước em đi đưa đồ, Triệu Trường Sơn nói sau này không làm phiền em nữa, em liền đoán ông cụ có thể không được rồi."

Nhưng anh sợ Hoắc Nhung biết lòng khó chịu, nên không nói với cô.

Hoắc Nhị Quân thở dài: "Tuổi lớn. còn bệnh nặng như vậy, cũng coi như là giải thoát."

Hoắc Tam Hưng cũng cảm thán hai câu, hai người sợ Hoắc Nhung nghe nhiều không thoải mái, liền chuyển đề tài, nói về 300 cái bánh gạo.

Triệu Ái Quân không phải người khác, cũng không phải là lần đầu bà giao tiếp với bọn họ, Hoắc Nhung vô cùng yên tâm về bà ấy, cho dù chưa đưa tiền đặt cọc, 300 cái bánh gạo này, cô không hề lo lắng bà ấy sẽ nuốt lời.

Vì thế cô cũng không muốn để Triệu Ái Quân chờ lâu, mọi người thương lượng một chút, quyết định ngày mai cô và Đảng Thành Quân tới nhà Triệu Ái Quân thương lượng công việc, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng cùng đi mua một ít gạo trắng trở về, bột gạo trong nhà không còn nhiều, phải làm 300 cái bánh gạo có lẽ không đủ.

Sáng hôm sau, 4 người phân thành 2 nhóm chia ra hành động, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân vừa tới nhà họ Triệu, Triệu Ái Quân liền từ trong sân ra, mang hai người tới một cái sân khác cách không xa, trên cánh tay bà kẹp một mảnh vải đen, hốc mắt đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc, nhưng thấy hai người Hoắc Nhung giọng nói vẫn như thường, cùng Hoắc Nhung trò chuyện một lát, rồi nói tới việc chính.

300 cái bánh gạo ngoài bà ấy muốn để bản thân ăn, còn phần lớn Triệu Trường Sơn muốn mang về thủ đô tặng người ta, vì vậy với việc đóng gói có ít yêu cầu, không nói nhất định phải xinh đẹp lòe loẹt, nhưng ít nhất không thể lỏng lẻo.

Yêu cầu này của bà Hoắc Nhung hoàn toàn có thể hiểu, 3 người bàn bạc một chút, quyết định cứ 6 cái gói thành một gói nhỏ, còn gói thế nào, tự Hoắc Nhung quyết định, bà vẫn là câu nói đó, chỉ cần không lỏng lẻo là được.

Thấy Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung gật đầu, Triệu Ái Quân không nói gì nữa, từ trong ngực lấy ra 5 tờ đại đoàn kết, nhét vào tay Hoắc Nhung nói: "Đây là tiền đặt cọc, cháu cầm trước."

Ngoài miệng đã định 300 cái bánh gạo, cả bóng dáng cũng chưa thấy, Triệu Ái Quân liền trực tiếp lấy ra 50 đồng, Hoắc Nhung từ chối nói không cần đều không được, Triệu Ái Quân nhăn mày, biểu tình nghiêm túc: "Dì đột nhiên đặt nhiều như vậy, còn làm phiền các cháu đóng gói, không đưa tiền đặt cọc làm sao được, cháu mau nhận lấy, dì còn có việc không nói nhiều với các cháu, cháu thấy làm xong thì để Thành Quân báo cho chúng ta một tiếng, dì tìm người tới cửa nhận đồ."

Nói xong liền đẩy hai người ra ngoài cửa, vẫy tay xong liền quay về bận việc.

Hoắc Nhung thấy vậy không nói gì, cùng Đảng Thành Quân về nhà. Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng đã mua đủ đồ trở về, cả nhà tụ lại cùng nhau vừa ăn cơm vừa suy xét vấn đề đóng gói thế nào.

300 cái bánh gạo dễ làm, nhưng đóng gói lại phí chút công phu, đặc biệt là dùng cái gì gói, gói thế nào.

Hiện tại tất cả bánh gạo cô đều dùng giấy dầu gói, ngoài giấy dầu cũng không có thứ phù hợp khác.

Chính là gói giấy dầu không có kín miệng, bình thường khi bán cô chỉ cần gói xong gập lại đem chỗ gấp đè xuống dưới là được.

Gói như vậy đựng 1 phần 2 phần còn được, nếu nhiều hơn chắc chắn sẽ tan vỡ, cho nên cần thiết phải tìm thứ gì đó hàn kín chỗ gấp, Triệu Ái Quân đã nói, đây là đồ muốn tặng người khác, cho nên chỗ gấp phải đẹp một chút mới được.

Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng chưa có ý gì hay, cuối cùng vẫn là Đảng Thành Quân đề cập tới.

"Nếu không dùng sáp ong đi."

Sáp ong sạch sẽ, hơn nữa dính cũng rất chặt, trước kia có người cầm lấy dán thư, hiện tại lấy dán gói giấy dầu không có gì là không thể.

Sáp ong? Hoắc Nhung lặp lại một lần ở trong lòng, sau đó chợt lóe lên một chủ ý.

"Em thấy có thể, không phải chúng ta có 4 hương vị sao, còn có thể trộn một ít màu vào sáp ong, dùng màu sắc khác nhau biểu thị màu sắc khác nhau, như vậy không cần mở gói phân biệt hương vị, trước khi mở ra liền biết mình sẽ ăn nhân gì." Hoắc Nhung suy nghĩ đề nghị nói.

Hoắc Tam Hưng nghe xong lập tức vỗ tay khen ngợi.

"Được đó, anh cảm thấy đây là ý kiến hay."

Mấy người nhất trí đồng ý, quyết định buổi chiều sẽ đi mua chút sáp ong thử một cái, Hoắc Nhung lại kéo Đảng Thành Quân chọn một khối gỗ to cỡ ngón tay cái, nói anh khéo tay ở trên mặt khắc một kiểu hoa xinh đẹp đơn giản.

Lúc đầu Đảng Thành Quân chưa biết cô muốn cái này có ích gì, nhưng rất nghiêm túc dựa theo yêu cầu của cô mà làm, đợi Hoắc Tam Hưng mua sáp ong trở về, Hoắc Nhung làm mẫu một cái, Đảng Thành Quân liền hiểu rõ, Hoắc Nhung muốn đầu gỗ giống như con dấu này có ích gì.

Hoắc Nhung dùng cái thìa làm nóng sáp ong, bên trong bỏ ít bột hồng khúc lần trước làm bánh còn dư, làm sáp ong chuyển thành màu đỏ xinh đẹp, sau đó múc một thìa ra nhỏ giọt lên giấy, cuối cùng dùng con dấu khắc hoa đè nhẹ, chỗ gấp liền xuất hiện hình một bông hoa xinh đẹp.

Hoắc Nhị Quân tấm tắc kinh ngạc mà nhìn, xoa nhẹ đầu Hoắc Nhung khen ngợi: "Sao em có lắm chủ ý ranh ma thế."

Hoắc Nhung cười lên: "Không đẹp sao?"

Hoắc Nhị Quân nói chân thành: "Đẹp, cực kì đẹp."

Giải quyết vấn đề hán kín giấy gói, việc còn lại đơn giản hơn nhiều, Đảng Thành Quân mất nửa ngày hấp xong bánh gạo, sau khi bánh gạo nguội hẳn, mọi người cùng nhau phân chia bánh gạo theo hương vị bắt đầu đóng gói.

Hôm trước Tống Yến Lan nghe nói bọn họ cần làm nhiều bánh gạo như vậy, còn cần phân loại dễ gói, hôm nay tranh thủ tan tầm chạy tới hỗ trợ Hoắc Nhung.

Gấp rồi gấp, đổ rồi đổ, đóng dấu lại đóng dấu.

Mọi người phân công rõ ràng, bắt đầu làm nhanh hơn Hoắc Nhung nghĩ nhiều, buổi trưa hấp xong bánh gạo, đợi nguội, buổi tối trời chưa đen, toàn bộ đều làm xong rồi.

Đợi làm xong hết, Tống Yến Lan mới có thời gian cầm lấy một cái tỉ mỉ nghiên cứu nói: "Là chủ ý của ai thế? Cái này gói thật đẹp, đẹp giống như bánh ngọt bán trong cửa hàng bách hóa ấy."

Hoắc Tam Hưng chỉ vào Hoắc Nhung, giống như bản thân được khen tự hào vui vẻ: "Chị dâu, đều là ý của Tiểu Dung."

Tống Yến Lan cười nói: "Chị đoán là của em ấy, thông minh tinh nghịch, rất có chủ ý."

Hoắc Nhung ngại ngùng khi được mọi người khen, nói: "Cũng không phải là em nghĩ ra một mình, tiếp thu ý kiến của mọi người thôi ạ."

Tống Yến Lan đột nhiên nghiêm mặt: "Đúng rồi, hôm nay chị tới, anh trai em còn nói để chị nói với em một chuyện, nói giám đốc Đặng nói có tin tức ở trên, qua mùa xuân năm sau, có thể sẽ khôi phục thi đại học, không phải em vẫn luôn muốn học sao? Anh ấy kêu chị hỏi em, có muốn suy xét chuyện thi đại học hay không?"

Tin này vừa ra, ngoại trừ Hoắc Nhung tất cả mọi người đều kinh hãi.

"Khôi phục thi đại học? Thật hay giả?" Hoắc Tam Hưng trợn trừng mắt như chuông đồng, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

"Lừa em làm gì? Chính giám đốc Đặng nói với anh em, người ta có nhiều thông tin, còn có thể giả?"

Tống Yến Lan lời lẽ chắc chắn, Hoắc Tam Hưng vẫn có phần không dám tin.

Sau khi Hoắc Nhung giả vờ không thể tin nổi sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng gật đầu: "Nếu thật sự khôi phục, em chắc chắn sẽ đi."

Tất nhiên cô muốn đi, cô sớm biết có một ngày như vậy, nên mới đặc biệt chuẩn bị trước.

Giọng của cô kích động, trong mắt mọi người lại hết sức bình thường, suy cho cùng biết cô đi học rất giỏi, hơn nữa cũng rất thích đọc sách.

Tống Yến Lan suy nghĩ cũng biết cô sẽ nói vậy, quay đầu nhìn Đảng Thành Quân.

Vẻ mặt Đảng Thành Quân bất biến đứng cạnh Hoắc Nhung, nói: "Chị dâu đừng nhìn em, em nghe cô ấy."

Hoắc Nhung muốn đi học thì đi học, muốn thi đại học liền thi, dù cô lựa chọn thế nào, anh đều là hậu phương vững chắc cho cô, không nói gì cả.

Tống Yến Lan nghe vậy phì cười một tiếng: "Nên biết sớm em không có ý kiến, chị không cần hỏi em."

Mọi người đều cười lên, Đảng Thành Quân lại không cười, nhìn Hoắc Nhung vô cùng dịu dàng.

Nhân lúc trời còn chưa tối, Tống Yến Lan lái xe đạp muốn về nhà, Hoắc Nhung tiễn chị ấytới đường lớn, Tống Yến Lan còn dặn dò cô hai câu, nói cô tranh thủ lúc này xem sách nhiều vào, có gì bận quá thì tìm chị ấy, Hoắc Nhung gật đầu trả lời, chị ấy mới yên tâm mà đi.

Tin tức có thể sẽ khôi phục thi đại học với Hoắc Nhung mà nói là tin tốt, với hai anh em khác nhà họ Hoắc thì sau khi trôi qua khiếp sợ ban đầu, liền không có gì hấp dẫn, suy cho cùng bọn họ đi học cũng không ra sao, lâu nay cũng không nghĩ qua sẽ quay lại trường học tập.

Vì vậy tối hôm đó mọi người đều thảo luận tin tức này, tới sáng hôm sau mọi người đều vứt nó ra sau đầu.

Sáng sớm hôm sau Đảng Thành Quân liền đi gặp Triệu Ái Quân, đợi đến trưa, người bà ấy sắp xếp tới bánh gạo mới tới, khi tới còn lái xe hơi Hồng Kỳ.

Hoắc Nhung đã sớm phỏng đoán điều kiện nhà họ Triệu không bình thường, bây giờ nhìn thấy cái xe này, cuối cùng đã chứng minh suy nghĩ của cô, nhưng tình huống cụ thể thế nào, Triệu Trường Sơn ở thủ đô đang làm gì, cô đoán thì đoán chứ không hỏi.

Mấy người đàn ông giúp đỡ chuyển đồ lên xe, tuy sau khi vào thành phố Hoắc Tam Hưng cũng đã thấy qua xe hơi, nhưng quan sát khoảng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên, mượn cớ chuyển đồ đánh giá xe trong ngoài một lượt, đợi người đi rồi, lập tức ca ngợi với Hoắc Nhung nói: "Xe này thật đẹp, nếu lúc còn sống anh có thể mua được một chiếc thì tốt rồi."

Tuy xe hơi này sau vài chục năm nữa không còn là thứ hàng hiếm, nhưng với người bình thường lúc này, vẫn là một món cao ngất ngưởng nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vậy lời này của Hoắc Tam Hưng không ai để trong lòng, đều chỉ coi anh đùa giỡn nói vui mà thôi.

Ban ngày bọn họ đưa bánh gạo tới nhà họ Triệu, buổi tối Triệu Ái Quân liền tới đưa số tiền còn lại cho Hoắc Nhung.

"Bánh gạo kia dì đã ăn qua, so với tiệc mừng thọ lần trước còn ngon hơn, đặc biệt là nhân khoai nghiền gì đó, miễn bàn ngon bao nhiêu. Dì cũng đặc biệt thích cách đóng gói, giống như mua trong cửa hàng bách hóa, rất đẹp." Triệu Ái Quân vô cùng hài lòng với bánh gạo Hoắc Nhung gửi tới, khen nó một lượt từ trong ra ngoài.

"Dì thích là được." Hoắc Nhung nói.

"Thích, rất thích ấy chứ, chú Trường Sơn của cháu vốn dĩ chỉ tính mang một nửa, vừa nếm liền đem hơn nửa mang đi, chỉ để lại cho dì 100 cái, không đủ tặng người khác, cháu xem khi nào có thời gian lại làm cho dì một ít, muốn nhân khoai nghiền ấy. Hoặc cháu có nhân mới khác cũng được, lúc này dì cũng không sốt ruột, khi nào cháu có lúc ấy dì mua là được."

Hành động trả tiền của Triệu Ái Quân tưởng chừng như không có chút khó khăn nào, cái gì cũng tùy theo Hoắc Nhung, tư thái rất lớn chỉ cần là Hoắc Nhung bán bà ấy đều thích, sau khi đưa số tiền còn dư cho Hoắc Nhung liền nhanh nhẹn rời đi.

Đợi bà ấy đi, Hoắc Nhung nóng lòng cầm số tiền này đi chia sẻ một chút niềm vui với Đảng Thành Quân, chập tối anh đi Cung tiêu xã mua một ít xương, lúc này đã hầm gần xong rồi, thấy Hoắc Nhung đầy vui sướng, bèn cưng chiều nghe cô nói, lại múc một bát cho cô ăn.

Vốn dĩ Hoắc Nhung không đói, nhưng khi nhận bát, ngửi thấy mùi xương thơm nức lập tức cảm thấy khẩu vị tăng mạnh, hai ba ngụm liền uống hết.

Bỏ bát xuống chưa bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ tập kích, Đảng Thành Quân thấy cô ngáp liên tục, liền để cô về phòng nằm trước, Hoắc Nhung nghĩ về phòng đợi anh cũng được.

Kết quả mới vào phòng một lát, cô đã buồn ngủ chịu không nổi, khi Đảng Thành Quân rửa chén xong vào phòng, cô đã sớm ngủ say.