Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 130: Nuôi vịt trên ruộng lúa 2




Triệu Tam Ngưu từ lúc sáng sớm đã gánh nước trở về, nàng cầm cái gáo hồ lô tưới nước ở trước nhà và sau nhà, đợi sau khi tất cả các loại rau xanh nảy mầm thì sẽ bắt đầu bón phân, thời cổ đại không có phân bón hóa học mà dùng phân chuồng... với công việc này thì Trình Loan Loan thực sự không làm được, may mà ở trong nhà có nhiều nhi tử vì vậy có thể giao cho bất kỳ ai đều được, một lần nữa nàng cảm thấy sinh nhiều nhi tử thật tốt.



Khi Trình Loan Loan đang tưới nước thì nàng nhìn thấy thứ gì đó có lông ở trong ruộng rau, nàng bước tới xem thử thì không ngờ là hai con vịt chết.



Nàng mua về hai mươi con vịt thì có hai con chết, nhìn xác của chúng thì có lẽ là đã chết từ đêm qua nhưng không ai phát hiện.



Không có ai phát hiện cũng là chuyện tốt, nàng vội vàng đào hố tiêu hủy cái xác, sau đó nhanh chóng từ trong thương thành mua hai con vịt khác thay vào, con vịt từ trong thương thành mới ra vẫn chưa quen với môi trường xung quanh nên ngơ ngác nhìn trái rồi lại nhìn phải.



Con gà mái Đại Hoàng Nhị Hoàng một trái một phái chạy qua mổ vào đầu hai con vịt con, ngay lập tức hai con vịt liền hấp tấp đi theo.



Trình Loan Loan nhìn vũng nước nhỏ trong sân nhà mình, vịt con dành phần lớn thời gian để chơi trong vũng nước, con vịt vẫn còn nhỏ nên sức đề kháng yếu, nếu một con vịt mắc bệnh sẽ lây sang đàn vịt khác qua nguồn nước bị ô nhiễm, nàng dường như nhận thấy bốn con vịt đã có dấu hiệu bị bệnh, một hai ngày nữa khả năng là chúng sẽ chết.



Nàng mở thương thành ra, mua thuốc bột diệt khuẩn dành riêng cho vịt về trộn với rau dại băm nhỏ.





"Tứ Đản!"



Trình Loan Loan gọi một tiếng.




Triệu Tứ Đản đang ngồi xổm trong phòng chính bóc hạt thạch hoa, đây là công việc cả một ngày của hắn, ít nhất phải bóc được ba cân hạt.



Nghe thấy tiếng nương gọi, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài: "Nương, con đây!"



"Con đi lùa đàn vịt này ra đồng đi dạo đi." Trình Loan Loan nhắc nhở: "Khi vịt bắt đầu ăn lúa thì lập tức phải đưa về ngay."



Kiếp trước nàng có nghe nói là ruộng lúa nuôi vịt, nước ở trong ruộng lúa thích hợp để vịt sinh sống, vi sinh vật và cỏ dại trong ruộng lúa có thể cung cấp thức ăn cho vịt, mà phân của vịt sẽ trở thành phân bón dinh dưỡng cho cây lúa.




Điều quan trọng nhất là ruộng lúa một ít châu chấu, vịt thích nhất là ăn con này, nếu số lượng châu chấu đủ lớn thì vịt sẽ không ăn lúa, mà nếu như ăn hết châu chấu thì phải dắt vịt về, kẻo phá hoại mùa màng.



Triệu Tứ Đản nhận được một công việc mới thì vui vẻ lùa đàn vịt ra ngoài.



Trình Loan Loan có tổng cộng mười ba mẫu đất, năm mẫu ruộng để trồng lúa, nhìn từ xa đã thấy ruộng lúa lấp lánh, hai mươi con vịt ở trong sân nhìn có vẻ rất nhiều, ngày nào cũng kêu quạc quạc không ngừng nhưng khi vừa vào ruộng lúa trong chốc lát đã mất tăm.



Hai mươi con vịt căn bản không ăn được nhiều châu chấu, phân cũng không thải ra được bao nhiêu, nàng vẫn phải mua ít nhất một trăm con vịt trở về.




1



Nàng vừa quay đầu lại thì thấy Đại Hoàng và Nhị Hoàng ngồi xổm trong chuồng gà trống không, thầm quyết định phải mua thêm mấy con gà con nữa.




Trình Loan Loan đang chuẩn bị vào nhà để bận việc thì thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện trên con đường chính của thôn Đại Hà, đó chính là chiếc xe mà nàng nhìn thấy ngày hôm qua, cỗ xe đó dừng lại ở cổng thôn, gã sai vặt đánh xe nhảy xuống nói gì với nông phu ở gần đó, nông phu nghe xong liền ném cuốc xuống, quay người chạy về phía nhà của lý chính.



Màn xe ngựa bị vén lên, nam nhân trung niên một thân tơ lụa bước ra, nhìn khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, bụng phệ, cái bụng đặc biệt nhô lên thấy rõ.



Trên đầu nam nhân đó đội mũ ô sa, trong thôn này ngoại trừ lý cính thì không ai từng nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân, nhưng khi nhìn trang phục của hắn, mọi người liền biết Huyện lệnh đại nhân đến rồi.



Đi theo sau hắn còn có một nam nhân khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, là phụ tá do Huyện lệnh bồi dưỡng, gọi là sư gia.



Những người đang tất bật ở ngoài đồng đều dừng công việc trong tay, đứng từ xa nhỏ giọng bàn tán, không ai dám lại gần.