Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 192: Mời Trình Chiêu làm thầy giáo 2




Trình Chiêu cố gắng hết sức bỏ qua những lời đàm tiếu kia, đi đến quầy, hắn vẫn chưa mở miệng nói cái gì.



Chưởng quỹ Đức Hoà Đường thở dài một hơi: "Trình học tử, ngươi cũng thấy được, người trong thư viện không thể dung nạp ngươi, sách do ngươi chép ở trong cửa hàng của ta cũng rất khó bán đi, chuyện chép sách cũng thôi đi..."



Trình Chiêu sửng sốt.



Hắn đã hợp tác với chưởng quỹ này được ba bốn năm, vẫn hợp tác rất vui vẻ, hắn luôn coi nơi này là đường lui cuối cùng của hắn.



Nhưng bây giờ, đường lui đã biến mất?



"Chép sách là chuyện nhỏ, thi viện mới là chuyện lớn." Chưởng quỹ Đức Hoà Đường nhỏ giọng nói: "Ta biết phẩm hạnh của ngươi cao khiết, không có khả năng làm chuyện gian lận, nếu đã không làm, vậy nhất định phải nghĩ cách làm sáng tỏ cho chính mình, đến năm sau mà không có người bảo đảm, ngay cả tư cách thi viện này ngươi cũng không có."



Trình Chiêu siết chặt nắm đấm.



Tại sao hắn lại không rõ việc này, thế nhưng, hắn là một học tử nghèo khó sinh ra trong một gia đình nông hộ, làm sao có thể đấu được những tên ăn chơi trác táng kia.



Hắn không phải là người có tính tình thích cầu xin người khác, nếu chưởng quỹ đã từ chối hắn, vậy hắn cũng không có khả năng ở lại đây lâu hơn nữa.



Hắn xoay người đi ra khỏi Đức Hoà Đường, Trình Loan Loan đuổi theo bước chân của hắn: "Chiêu Nhi, không phải đã thoả thuận sẽ chép sách trả tiền sao, ngươi đã thương lượng xong với chưởng quỹ rồi à, sau này bao lâu thì ta tới tính sổ một lần?"



Trình Chiêu dừng bước: "Nhị cô, ta có thể sẽ phải tìm một công việc khác..."




Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai hắn: "Không có việc gì, cứ từ từ, một lát nữa lại tìm xem."



Nàng nhìn thấy trên đường có người bán thùng gỗ chậu gỗ, mỗi loại mua mười cái, Trình Chiêu đến giúp cùng nâng, chất năm cái một lúc, hắn không cầm vững, chậu gỗ rơi xuống đất kêu loảng xoảng, cũng may những chậu gỗ này có chất lượng tốt nên không bị rơi bể.



Triệu Nhị Cẩu có chút tức giận: "Đại biểu ca, ngươi đi sang bên cạnh, đừng vướng bận tay chân."



Đại biểu ca học rất giỏi, nhưng sức lực thì quá yếu, nếu sau này không học nữa, căn bản là không thể tự nuôi sống được bản thân.



Trình Loan Loan trừng mắt nhìn Triệu Nhị Cẩu một cái, tiểu tử này vậy mà còn có tư cách ghét bỏ người khác, cẩn thận sau này bị Trình Chiêu ghét bỏ đầu óc ngốc nghếch.




Nàng chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi có học thức uyên bác, thừa sức dạy dỗ người khác, không biết, ngươi có hứng thú với việc trở thành một tiên sinh hay không?"



Trình Chiêu cười khổ: "Tiên sinh trong thư viện Nam Phủ ít nhất phải là tú tài, những thư viện trong các trấn khác trên cơ bản đều do lão tú tài tự mình mở ra, một mình lão tú tài đã có thể chống đỡ học đường, sẽ không tuyển thêm tiên sinh từ bên ngoài, ta..."



Hắn cúi đầu, cũng rất ít khi cúi đầu, lần này hắn thật sự có chút bất lực.



Hắn không cam lòng trở về làm ruộng cày ruộng, mặt hướng đất vàng, lưng hướng lên trời, làm sao có thể xứng đáng với hơn mười mấy năm gian khổ học hành này.



"Ý của ta là, cháu có đồng ý đến nhà Nhị cô, dạy cho mấy biểu đệ của cháu đọc sách viết chữ hay không?" Trình Loan Cong cười nói: "Hôm qua cháu nói, cháu nợ ta năm mươi lượng bạc, mỗi tháng ta sẽ trả cho cháu năm lượng bạc làm thù lao, tính như vậy thì ước chừng một năm là cháu có thể trả hết số tiền này, như thế nào?"




Nàng đã từng hỏi qua, tiền lương mỗi tháng tiên sinh của thư viện Nam Phủ là sáu lượng rưỡi, nhưng thân phận của người ta là tú tài, mà Trình Chiêu chỉ là đồng sinh nên tự nhiên phải thấp hơn một chút.



Nếu đưa cả bốn hài tử trong nhà nàng đến thư viện, một tháng ít nhất tốn bốn lượng bạc, một lớp học nhiều người như vậy, chưa chắc có thể học được gì.



Dùng năm lượng bạc mời một gia sư đến, quả thực quá có lợi.



Hơn nữa khoản nợ này vốn dĩ cũng không có trên sổ sách, nguyên chủ tính không rõ, nàng càng tính không rõ, trong lòng Trình Chiêu lại có một quyển sổ, nhớ rõ ràng những khoản nợ có thể xóa bỏ. Dùng số tiền căn bản không tồn tại này để cho Trình Chiêu dạy mấy nhi tử đọc sách, trong thời gian một năm, chắc chắn có thể học xong ba quyển sách vỡ lòng, đến lúc đó có thể đưa Tứ Đản đến học đường trên trấn học tập.



Trình Chiêu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý.



Thúc tu (học phí) trong mấy năm hắn đi học đều có một nửa là do Nhị cô bỏ ra, hắn học được nhiều tri thức như vậy, lẽ ra nên dạy cho bốn biểu đệ, kỳ thật hắn không nên thu học phí, nhưng nếu không thu tiền, có thể cả đời này hắn cũng không trả được món nợ này.



Hắn im lặng, không nói gì.



Triệu Nhị Cẩu yên lặng thở dài, hắn không hề thích Đại biểu ca, nương lại để cho đại biểu ca đến dạy bọn họ đọc sách biết chữ, hắn đột nhiên không muốn học nữa.



Lúc hắn đang u sầu, một giọng nói vang lên sau tai hắn.



"Đây không phải là Nhị Cẩu sao?"