Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 196: Nhà này bề bộn nhiều việc 2




Hai đứa con của bà, hai đứa con của lý chính còn có cha Nê Thu ở cách vách đều đang cúi đầu chà xát, tẩy rửa hạt thạch băng, ngay cả thời gian lười biếng cũng không có. Mà đại nhi tức mà bà vẫn luôn coi thường đang xách hạt thạch băng đã được chà xát xong đến một bên, lấy một tấm vải mỏng lót vào, cẩn thận lọc, mở to mắt nhặt những hạt vỡ màu đen trong thạch băng ra, động tác cẩn thận, kỹ càng.



Lão thái thái đi đến sân trước, bốn tiểu tử của đại phòng đang khí thế ngất trời đúc gạch sống, Hạ Hoa ngồi ở dưới tàng cây bó cỏ khô.



Ngay cả Ngô Tuệ Nương ở trong phòng cũng không nhàn rỗi, nàng nằm ở trên giường, dùng vải vụn còn sót lại khi may y phục làm đồ lót, vải vụn hơn thì nàng dự định làm thành lót giày, chờ sau khi vào thu, sẽ không thể tiếp tục đeo giày rơm, phải đeo giày vải....



Triệu lão thái thái đứng ở cửa hồi lâu nhưng Ngô Tuệ Nương cũng chưa phát hiện được lão nhân gia bà.



Lão nhân gia bà cuối cùng cũng hiểu được vì sao đại nhi tức lại muốn tìm nhiều người đến hỗ trợ như vậy. Nhà này thật sự rất bận rộn, bận đến ngay cả thời gian nói chuyện phiếm cũng không có.



Bà còn tưởng rằng đại nhi tức là vì lười biếng, là bà hiểu lầm đại nhi tức.



Vừa lúc bà đang cảm thán thì Triệu Tam Ngưu để nông cụ xuống, đi vào hỏi nương hắn: "Trong nhà hết nước rồi phải không, con đi nấu mấy thùng nước."



Trình Loan Loan nhìn thoáng qua vựa củi: "Còn phải đốn thêm ít củi về, trước tiên gác lại việc đúc gạch sống, con và Nhị Cẩu cùng đi đốn củi đi."





Nàng dừng một lát, tiếp tục nói: "Đúng rồi Tứ Đản, phải xua vịt trong ruộng về, còn phải cho gà ăn nữa, thuận đường hái ít rau dại về để buổi tối ăn...."



Nàng dặn dò từng chuyện từng chuyện một đâu vào đấy.



Triệu lão thái thái càng tự trách hơn, đại nhi tức sắp xếp cái nhà này gọn gàng ngăn nắp, là do bà ở bên kia ngày ngày lo nghĩ lung tung.



Bà cảm giác bản thân nhàn rỗi như vậy, còn lấy hai văn tiền thật sự là thẹn với ý tốt của đại nhi tức, vì thế lôi một đống cỏ khô đến sân sau, vừa nấu nước vừa bó cỏ khô.



Đúng lúc này, trong sân vang lên giọng nói phấn khởi của Triệu Tứ Đản.



"Đại biểu ca, sao ca lại tới đây, còn mang theo hành lý, lần này đến rồi không đi nữa chứ?"



Hắn thật sự rất thích đại biểu ca này, học hành còn lợi hại hơn Thiết Trụ, nói một lần hắn đã có thể nghe hiểu. Hiện tại mục tiêu của cuộc đời hắn chính là biến thành Trình Chiêu thứ hai.




Triệu lão thái thái đang bó cỏ khô ở phía sân sau vừa nghe thấy lời này thì cả người tức khắc không khỏe.



Đại chất tử của Trình gia lại tới tiếp, còn mang theo hành lý, sau này không đi nữa?



Thế này sao được, một tiểu tử họ Trình sao có thể ở lâu dài tại Triệu gia bọn họ?



Trước kia thỉnh thoảng trợ giúp thì cũng thôi đi, sao có thể dọn qua đây ở, ăn của Triệu gia, ở của Triệu gia, rốt cuộc có yên hay không.



Triệu lão thái thái thả cỏ khô trong tay xuống, vội vàng đi đến sân trước.




Trình Loan Loan cũng đi tới sân trước, nàng thấy trước mặt Trình Chiêu đặt hai cái hòm xiểng lớn, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn.



Trong hòm xiểng này chắc đều là sách, nếu bốn tiểu tử có thể học được một phần mười thì bọn họ cũng được lời rồi.




Nàng còn chưa kịp nói gì, Triệu lão thái thái đã sốt ruột nói: "Tiểu tử Trình gia, nhà nhị cô ngươi nhỏ như vậy, ngươi tới tham gia náo nhiệt gì chứ, ngươi là người đọc sách, sao có thể ở trong căn nhà tồi tàn như vậy. Đây không phải là bôi nhọ thân phận của người đọc sách sao...."



Trình Chiêu vẻ mặt khiêm tốn: "Ngày xưa có học giả lấy đất làm giường trời làm chiếu, viết nên tác phẩm làm người kinh ngạc, hoàn cảnh gian khổ mới có thể đạt được phẩm cách kiên nghị, Trình Chiêu cảm tạ nhị cô thu lưu."



1



Nếu không phải nhị cô mở miệng bảo hắn dạy bọn biểu đệ đọc sách thì hiện tại có lẽ hắn không có chỗ nào để đi.



Nhị cô rất thương hắn, trước kia chỉ dùng bạc để thương hắn, hiện tại lại chỉ rõ con đường cho hắn.



Khó trách thánh nhân nói, thụ nhân dĩ ngư bất như thụ nhân dĩ dục[1], hôm nay cuối cùng hắn cũng hiểu được đạo lý này.



[1] Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu nghĩa là dạy người ta cách tự làm điều gì đó sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc làm điều đó cho họ.