Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 213




Trời sẫm tối.

Trong sân nhà của Trình Loan Loan, buổi học đã bắt đầu.

Trình Chiêu cho đám hài tử tự luyện chữ trên cát còn hắn mang theo những ghi chép của mình, cùng với Trình Loan Loan và lý chính đi xuống ruộng.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống đồng lúa, gió đêm thổi tới, cảnh sắc đồng quê tràn đầy sức sống và hy vọng trông như một bức tranh.

Lý chính hít một hơi thở sâu, lại hỏi: "Nương Đại Sơn, ngươi cũng biết ta không nghĩ ra được ý gì cả, lời người khác nói ta đều nguyện ý tin tưởng, nếu ngươi nói ngươi có thể kiểm soát được đám châu chấu này thì ta sẽ tin ngươi. Hy vọng ngươi đừng gạt ta."

Trình Loan Loan nói: "Lý chính, thúc hãy nhìn xem những gì chất tử nhà ta đã ghi chép thì sẽ biết ta có lừa thúc hay không."

Trình Chiêu đưa cho lý chính một tập giấy.

Lý chính quét mắt nhìn qua một lượt, đa số chữ ông đều có thể nhận biết, chủ yếu là các con số, bao gồm số lượng của các loại thảo dược, lượng nước, lượng châu chấu... đều có thể đọc được nhưng chưa thể hiểu được ý nghĩa của những thứ này.

Nếu những thứ này xuất phát từ miệng người ngoài thì ông không tránh khỏi còn có nghi ngờ, nhưng những điều này lại được ghi chép bằng văn tự hẳn hoi, đối với thôn dân thôn Đại Hà, đây hẳn là một thứ rất quý giá, bọn họ sẽ tin tưởng vô điều kiện.

"Cây ngải cứu có thể đuổi châu chấu, cây ngũ sắc có thể giết chết châu chấu." Trình Loan Loan mở miệng: "Bây giờ chúng ta thử một lần xem sao!"

Lý chính nuốt nước bọt, liền hỏi: "Thử bằng cách nào?"

Trình Loan Loan cười nói: "Lần trước gặp huyện lệnh đại nhân, ngài ấy có nhắc tới việc dùng lửa để dụ châu chấu, sao chúng ta không thử kết hợp nhiều phương pháp với nhau?"

Nàng đã sớm chuẩn bị củi khô, chất đống trên bờ ruộng cách đồng lúa chừng một thước, ở giữa có một con mương ngăn cách, xem như để kiểm soát ngọn lửa, đề phòng hỏa hoạn.

Thảo luận một lúc, mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây, nắng chiều dần tắt, hoàng hôn đã buông xuống.

Nàng dùng một mồi lửa châm vào đống củi khô, ánh lửa rực sáng chiếu rọi một vùng.

Hướng sáng là thiên tính của các loài côn trùng, bên này ánh lửa bừng lên liền thu hút từng đàn châu chấu "ong, ong" bay tới.

Lý chính sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Ông biết ruộng lúa gần đây tập trung rất nhiều châu chấu, nhưng không nghĩ tới lại nhiều như vậy.

Phía trên đống lửa truyền tới tiếng "ong, ong" của đàn châu chấu, nhiều đến nỗi trong như một bức màn đen che phủ bầu trời.

Trình Loan Loan trở nên nghiêm túc.

Ban ngày châu chấu bay rải rác khắp nơi cũng sẽ không quá gây chú ý, mọi người đều sẽ không để tâm.

Khi màn đêm buông xuống, ánh lửa thu hút đàn châu chấu tụ về một nơi sẽ khiến người ta nhận ra bọn chúng đã bắt đầu trở thành một quần cư nhen nhóm tai họa, cần phải sớm ngày tiêu diệt.

Biện pháp mà huyện lệnh đại nhân nói tới chính là dùng ánh lửa thu hút đàn châu chấu, sau đó dùng sức người giết chết bọn chúng, lấy khăn trải giường và những bao bố lớn bắt lấy đám châu chấu rồi sẽ đào hố chôn sống bọn chúng.

Trình Loan Loan lại có biện pháp khác nhanh và tiện lợi hơn.

Nàng từ bên trong sọt lấy hoa ngũ sắc ra ném vào trong đống lửa.

Nước chảy ra từ hoa ngũ sắc có thể giết chết côn trùng, khói được tạo thành từ việc thiêu đốt hoa ngũ sắc cũng có thể tiêu diệt sâu bọ, tuy nhiên khói sẽ gây ô nhiễm môi trường, ở thời hiện đại con người sẽ không dùng cách này.

Ở thời cổ đại này người dân còn chưa có khái niệm ô nhiễm môi trường, nàng cũng không cần quan tâm đến điều này nữa.

Trình Loan Loan nói: "Mùi hương của hoa ngũ sắc có chút gay mũi, các ngươi hãy mau che miệng cùng mũi lại."

Cả ba người nâng tay áo che mũi và miệng lại, chỉ vài giây sau ngọn lửa bùng lên, khói đen bốc lên dày đặc, đám châu chấu trước đó còn bay loạn xạ đã bắt đầu rơi xuống từng con một, xác châu chấu rơi đầy dưới đất.

Lý chính tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Cái này, cái này..."

Hắn không thể tìm được từ ngữ nào để biểu lộ tâm trạng của mình ngay lúc này.

Mùi hương của hoa ngũ sắc thật sự quá nồng, lý chính bắt đầu ho khan kịch liệt.

+

Thôn dân biết được tình hình thì cũng cùng nhau chạy đến.