Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 215




Trời nóng hừng hực.

Trong sân viện nhà Trình Loan Loan tạm thời một cái lò đất, phía trên là cái nồi rách.

Toàn bộ người trong thôn thay phiên đến trong sân nhà nàng nấu hoa ngũ sắc, nhà của nàng chỉ cung cấp một cái nồi, củi khô hay vật liệu cần thiết khác thì tự mang tới.

Hoa ngũ sắc có độc, nước nấu ra tốt nhất không nên đụng vào, mỗi nhà đưa tới một cái thùng, sau đó dùng bầu hồ lô đem nước nấu ra hắt lên trên đồng ruộng.

Không có đống lửa dẫn dụ, châu chấu không tụ tập lại mà bay lẻ tẻ trên đồng ruộng, ăn phải lúa có độc thì lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Mà không phải con nào chết lũ vịt cũng ăn, trên trời có châu chấu sống lùa về nhà, không cho bọn nó ăn châu chấu chết, cũng sẽ không để bọn nó đạp hư bông lúa.

Thôn Đại Hà cứ thế bận rộn ba bốn ngày.

Chưa đến mười ngày nữa, lúa sẽ đến lúc thu hoạch, lúc đó chính là thời gian bận rộn nhất cả năm của thôn.

Các nhà các hộ nếu như có chuyện gì cũng sẽ sắp xếp làm xong trước vụ mùa thu hoạch.

Tháng này chỉ có một ngày hoàng đạo duy nhất, hai gia đình trong thôn đồng thời tổ chức hỉ sự.

Bởi vì đang giữa năm mất mùa, nhà nào cũng không có lương thực dư, càng không khả năng chuẩn bị tiệc rượu, người trong thôn đi tham gia náo nhiệt ăn chút bánh hỉ thì coi như đã tham gia xong hỉ sự.

Một nhà là đại nhi từ nhà Triệu Phú Quý, Triệu Đại Đầu cưới tức phụ nhi, người cưới chính là chất nữ nhà Phú Quý thẩm, đây là hỉ sự thân càng thêm thân.

Một nhà khác là nhi tử của Triệu Hữu Quý, Triệu Thiển Căn cưới tức phụ nhi, cưới khuê nữ Tôn gia ở thôn Quế Hoa - Tôn Thủy Cần.

Đều là họ Triệu, Trình Loan Loan phải đi một chuyến, còn chuẩn bị lễ gặp mặt cho tân nương tử, một người một khối vải thô dài ba thước.

Lúc nàng ra cửa, Triệu Nhị Cẩu đang bận rộn trong sân, bước chân của nàng dừng lại, tùy ý mở miệng hỏi: "Nhị Cẩu, con có muốn đi ăn bánh hỉ với ta không?"

Triệu Nhị Cẩu cúi đầu, tiếp tục làm việc: "Chúng con còn phải đưa hàng lên trên trấn, không đi được."

Triệu Tứ Đản lại gần: "Nương, con có thể đi không, con muốn đi nhìn tân nương tử."

Trình Loan Loan nắm tay tiểu gia hỏa: "Đi thôi, đi xem tân nương tử thôi!"

Sáng sớm, trong thôn đã rất náo nhiệt, đều đang nói chuyện hai tân nương tử, gả cùng một ngày đương nhiên không tránh được bị so sánh.

"Ta nói chứ, vẫn là nàng dâu Thiển Căn xinh đẹp hơn, con mắt ngập nước kia, Thiển Căn vừa nhìn thấy đã choáng váng."

"Cô nương Tôn gia kia đúng là đẹp thật, nhưng mà nàng dâu Đại Đầu cũng không kém nha, nghe nói người nhà bên ngoại đều có năng lực, về sau Phú Quý thẩm có thể hưởng phúc rồi"

"Nàng dâu của Đại Đầu là cháu gái ruột của Phú Quý thẩm, sau này cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu gì."

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Trình Loan Loan đi đến trong nhà Triệu Hữu Quý.

Phụ mẫu Triệu Thiển Căn đón khách trong sân, chỉ cần tới cửa đến chúc mừng, đều sẽ nhét một cái bánh hỉ qua, là bánh hỉ làm từ bột ngô, chính giữa chấm một dấu màu đỏ, nhìn rất có không khí vui mừng.

Triệu Thiển Căn ở trong nhà với tân nương tử, tân nương tử ngồi bên cạnh mép giường, Triệu Thiển Căn đần độn đứng đấy.

Nhìn thấy Trình Loan Loan tiến đến, Triệu Thiển Căn lên tiếng chào hỏi, sau đó giới thiệu với tân nương tử: "Đây là Triệu gia đại thẩm tử của chúng ta, nàng gọi đại thẩm là được rồi, đại thẩm, đây là tân nương tử của ta, tên Thủy Cần......"

Khuôn mặt Triệu Thiển Căn đỏ bừng.

Tôn Thủy Cần ngẩng đầu nhìn sang đối diện, khi thấy gương mặt của Trình Loan Loan, nụ cười trên mặt nàng ta lập tức cứng đờ, nàng ta gian nan mở miệng gọi: "Đại thẩm."

Trên mặt Trình Loan Loan vẫn là nụ cười như cũ, nàng đem tấm vải đã chuẩn bị xong đưa tới: "Thẩm cũng không có đồ tốt gì cho ngươi, khối vải này không lớn, có thể làm giày gì đó."

Thời đại này thành hôn, lễ gặp mặt của trưởng bối trong nhà cơ bản đều là mấy quả trứng gà với một tấm vải linh tinh gì đó, nàng cho không tính là keo kiệt, cũng không tính là đã thay đổi.

Tôn Thủy Cần nhận lấy tấm vải: "Cảm ơn đại thẩm."

"Sau này hai cháu sống chung với nhau thật tốt, tranh thủ sớm ngày sinh một tiểu tử mập mạp."

Trình Loan Loan nói lời chúc phúc xong thì kéo tiểu nhi tử rời đi.