Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 219




Sau khi trời tối dần, lý chính tập hợp toàn thể thôn dân đốt lửa để dụ bắt châu chấu.

Mấy ngày nay, người trong thôn làm từng bước bắt giết châu chấu, ban ngày cho vịt ăn châu chấu, rắc nước thuốc trên đồng ruộng, buổi tối tập thể bắt giết, sau đó đào hố chôn vùi, châu chấu trong thôn bằng mắt thường cũng có thể thấy đã ít đi rất nhiều.

Chỉ có điều, trong không khí luôn thoang thoảng một mùi hương khó chịu.

Hôm nay đến lượt Triệu Tam Ngưu dẫn người tuần tra, sau khi hắn học xong, lập tức đi báo cáo, hắn là đội trưởng do lý chính cử ra, lần đầu tiên nhậm chức nên đặc biệt hăng hái, phía sau có mấy đội viên đi theo, đều là hài tử mới hơn mười tuổi.

Trình Loan Loan nhìn thấy Trương Đại Cương.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa nhỏ này là khi hắn đang cướp con thỏ trong tay Tứ Đản, mỗi ngày quậy phá cùng một đám hài tử trong thôn, đi gây chuyện khắp nơi.

Lúc này, Trương Đại Cương cũng đang tuần tra, phía sau hắn cũng có mấy người bạn chơi thân đi theo, mấy tiểu tử kia không được vào đội tuần tra, nhưng vẫn đi theo Triệu Tam Ngưu tuần tra, hành vi cử chỉ cũng quy củ.

"Tam Ngưu ca, lần sau khi chọn đội viên, ngươi nhất định phải nhớ chọn ta có được không?"

"Còn có ta nữa, ta chạy rất nhanh, nếu phát hiện người xấu, ta sẽ là người đầu tiên chạy đi kêu gọi mọi người."

"Sức lực của ta rất lớn, ta có thể đạp bay người xấu chỉ với một cú đá!"

Triệu Tam Ngưu cố ý bày ra vẻ mặt uy nghiêm: "Lý chính gia gia cũng không nói sau này sẽ chọn thêm đội tuần tra, các ngươi đừng đi theo ta nữa."

Giờ đã là buổi tối, mấy tiểu tử cũng không có chuyện gì đứng đắn khác, đặc biệt hâm mộ Triệu Tam Ngưu và Trương Đại Cương, nhất định phải đi theo cùng một chỗ.

Trên đường có người lớn nhìn thấy, giễu cợt Triệu Tam Ngưu: "Lý chính cũng là dung túng ngươi làm bậy, một đám hài tử mới lớn như các ngươi, có thể tuần tra cái gì, nếu thật sự gặp phải bọn cướp thì các ngươi cũng bị diệt hết."

Triệu Tam Ngưu vỗ vỗ ngực: "Lục thúc, thúc cứ chờ xem đi."

Một đám trẻ con hăng hái lên núi xuống núi, vòng đi vòng lại quanh thôn...

Trình Loan Loan nhìn theo Triệu Tam Ngưu đi xa, lúc này mới nhìn về phía Triệu Nhị Cẩu đang ngồi trong sân, trên đầu gối của tiểu tử này đặt bàn tính, tay đặt trên hạt châu của bàn tính nhưng lại không có bất kỳ động tác gì, cả người giống như là bị đóng băng.

"Khụ khụ!"

Nàng ho khan kịch liệt vài tiếng, tiểu tử này vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

"Triệu Nhị Cẩu!"

Trình Loan Loan cao giọng gọi.

Triệu Nhị Cẩu bỗng nhiên ngồi dậy: "Nương, có chuyện gì không?"

Trình Loan Loan lắc đầu: "Con không có chuyện gì chứ, nếu không hai mẫu tử chúng ta đi qua bên kia một chút?"

Triệu Nhị Cẩu cất bàn tính vào trong phòng rồi đi ra nói: "Vâng."

Hắn cho rằng Trình Loan Loan muốn đi ra đồng nhìn xem lúa mọc thế nào nên cất bước đi hướng ra đồng.

Trình Loan Loan kéo cánh tay hắn: "Bên kia có một ngọn đồi, có thể nhìn thấy trăng, đi, cùng nương đi ngắm trăng."

Triệu Nhị Cẩu ngẩng đầu, đứng ở chỗ này không phải cũng có thể nhìn mặt trăng sao, vì cái gì nhất định phải đi ngọn đồi bên kia?

Không đúng, vì sao nương tự dưng muốn ngắm trăng?

Chẳng lẽ, là nhớ cha?

Triệu Nhị Cẩu thu lại chút khổ sở của mình, trong lòng cân nhắc một lát nữa sẽ an ủi nương như thế nào.

Ngọn đồi kỳ thật chính là một sườn núi đất thấp, có rất nhiều tảng đá, không thích hợp khai hoang trồng trọt, phía trên chỉ có cỏ dại và hòn đá lộ ra.

Trình Loan Loan ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một bình rượu, vừa mới được mua ở thương thành.

Nàng cười nói: "Đây là rượu hoa quế năm đó cha con ủ, đã được nhiều năm rồi, vốn định giữ lại chờ nhi tử của đại ca con sinh ra rồi mới lấy ra uống, con đến nếm thử hương vị đi."

Nàng đưa bình rượu sang, là loại bình cổ xưa với nút đậy bằng gỗ, vừa mở ra đã có mùi rượu nồng nặc bay ra.