Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 239




Trên các mảnh ruộng của thôn Đại Hà.

Cả đám châu chấu vo ve bay sang, che khuất cả ánh mặt trời.

Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan tận mắt nhìn thấy cảnh châu chấu rợp trời như vậy, nàng sửng sốt, có thể nói quơ tay một cái liền có thể bắt được ít nhất năm, sáu con châu chấu.

Trình Loan Loan cảm thấy kinh ngạc nhưng đối với thôn dân thôn Đại Hà thì năm ngoái nạn châu chấu còn khủng khiếp hơn như vậy, vô số châu chấu từ khắp nơi kéo đến, thôn dân còn chưa kịp phản ứng thì hàng nghìn mẫu ruộng đã bị ăn sạch, sau khi ăn uống no nê, đàn châu chấu bay qua núi Đại Đông, tràn sang một thôn khác.

Đàn châu chấu quần cư bay từ thôn này sang thôn nọ, từ hàng ngàn đến hàng chục ngàn, rồi đến hàng trăm ngàn con, che kín cả bầu trời, trông giống như sắp tận thế.

Năm nay, số lượng châu chấu tràn sang rõ ràng không bằng năm ngoái, tất cả đều là nhờ lúc trước Thẩm huyện lệnh ra lệnh đuổi giết, nếu không tình hình đã trở nên tồi tệ hơn.

Thôn Đại Hà đã bắt đầu áp dụng các biện pháp diệt châu chấu từ bảy, tám ngày trước, thôn dân mặc dù còn bối rối nhưng hành động rất có trình tự.

Trước tiên, thôn dân xua đám vịt còn ở dưới đồng lên, già trẻ trong thôn ai cũng đều tham gia. "Mọi người, mau đốt lửa thiêu hoa ngũ sắc!"

"Lão phụ nhân đều ở đây dùng khăn trải giường để bắt châu chấu, còn nam nhân thì đào hố chôn ngay tại chỗ!"

"Đám trẻ cứ tùy tiện dùng bất cứ thứ gì có thể để ngăn cản châu chấu ăn lúa!"

Tuy nói phun thuốc có thể diệt châu chấu nhưng tính đến mỗi con cắn một nhát thì cả ngàn mẫu ruộng cũng không đủ.

Hơn một trăm ngọn lửa đã được đốt lên xung quanh hàng nghìn mẫu ruộng cùng với vô số hoa ngũ sắc được ném vào đống lửa, những thứ này đều là do lý chính cho người thu thập và tích trữ, toàn bộ đều đem đi đốt, khói đen mù mịt bay lên, rất nhiều thôn dân đang không ngừng ho khan nhưng không một ai ngừng động tác, ngay cả tiểu hài tử ba, bốn tuổi cũng cầm gậy chạy quanh ruộng. Đám châu chấu sau khi bị dọa cho sợ hãi sẽ tạm thời bay đi, số châu chấu bắt được trong khăn trải giường cũng sẽ không chết ngay lập tức mà cần phải đào hố chôn cho đến khi chúng chết ngạt.

Cả thôn trên dưới có hơn một ngàn người, trừ những tiểu hài tử chưa biết đi, toàn bộ đều tham gia diệt châu chấu.

Đến cả những kẻ quen lười biếng, thường ngày chỉ biết nằm ườn như Triệu Phú Qúy và Trương Vô Lại, những tên lưu manh điển hình trong thôn cũng không nghĩ đến việc nằm ở nhà, bọn họ cũng cầm công cụ tham gia tiêu diệt châu chấu, cùng đàn châu chấu đối chiến một thời gian dài.

Từ lúc mặt trời lên cao cho tới khi mặt trời dần ngả về Tây.

Đàn châu chấu bay rợp trời cuối cùng cũng thưa dần, mấy trăm mấy ngàn con châu chấu cuối cùng cũng rải rác bay sang sườn núi bên kia của núi Đại Đông.

Thôn dân thôn Đại Hà ngồi sụp xuống ruộng, mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ chật vật, một thân dơ bẩn.

Ruộng lúa về cơ bản đều bị tổn thất nhưng ít ra vẫn còn sót lại một chút, chỉ sợ sau nạn châu chấu cây cỏ sẽ khó mà sinh trưởng.

"Đám châu chấu đã bị chúng ta đuổi đi rồi!"

"Thật là tốt quá, chúng ta đã đánh bại lũ châu chấu, chúng ta đã bảo vệ được ruộng lúa."

"Nếu năm trước có thể được như vậy thì một năm qua chúng ta không đến mức gian nan đến thế."

Cả thôn mừng đến phát khóc, nhìn nhau vừa khóc vừa cười.

Lý chính chống tay đứng dậy, mắt nhìn về ruộng lúa, châu chấu tuy rằng đã bị tiêu diệt, số còn lại cũng không quá nhiều nhưng trong bụng mỗi con châu chấu chết đi đều là lúa.

Bọn họ khổ sở trồng trọt, đến cuối cùng vẫn không bảo vệ được tất cả, chỉ giữ lại được hai phần ba.

Năm nay thời tiết khô hạn, số lượng lúa cũng không bằng năm rồi, lại bị châu chấu ăn mất một phần ba. Đúng là năm nay so với năm trước có thể tốt hơn một chút nhưng vẫn là một năm cơ khổ, vẫn phải thắt lưng buộc bụng mà sống cho đến lúc thu hoạch vụ xuân năm sau.