Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 318




"Ha ha ha, Thẩm thiếu gia, ngài lớn rồi còn khóc!" Triệu Tứ Đản trốn ở trên tường viện đột nhiên nhảy ra, "Ngài cũng lớn như vậy rồi, còn khóc nhè, còn không bằng ta nữa!"

+

Thẩm Chính nắm lấy cổ áo hắn, "Nếu ngươi mà dám nói cho người khác biết, ta liền giết chết ngươi!"

"Ngao ô...!"

Tiểu Điểm lao ra, gào với Thẩm Chính.

Thẩm Chính tức giận buông Triệu Tứ Đản ra, nhìn chằm chằm Tiểu Điểm mắng: "Súc sinh không có lương tâm, mỗi lần ta có đồ ăn ngon đều cho mi ăn, giờ mi còn muốn cắn ta, hừ, ta sẽ không bao giờ để ý tới mi nữa!"

Hắn thở phì phò ngồi trên mặt đất.

Triệu Tứ Đản lại gần: "Ai, Thẩm thiếu gia, ngài đừng nóng giận, xem ta mang cho ngài thứ tốt gì nè, lê gai, ăn ngon lắm đó!"

Hắn lấy từ trong quần áo ra một loại quả có gai đưa cho Thẩm Chính.

Thẩm Chính nhận lấy, cắn thử một miếng, vị của nó rất chua, hắn không thích lắm, có điều Triệu Tứ Đản bên cạnh nhìn chằm chằm hắn ăn mà nuốt nước miếng, hắn liền một ngụm mà ăn hết.

Hắn đè bả vai Triệu Tứ Đản lại, hừ một tiếng rồi nói: "Nể tình ngươi đã giúp ta hái quả dại, ta sẽ không so đo với ngươi nữa, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là Thẩm thiếu gia, gọi ta một tiếng Chính ca đi."

Triệu Tứ Đản lắc đầu: "Như vậy sao được, nương ta mà nghe được sẽ mắng ta!"

"Sẽ không đâu, ngươi ngươi cũng gọi ta Tiểu Chính đó." Thẩm Chính trong mắt hắn đều toàn là ý cười, "Tứ Đản, đệ nhìn xem bên kia kìa, đệ thấy cái gì?"

Triệu Tứ Đản nhón chân nhìn xung quanh: "Chỉ có một cánh đồng, trong ruộng có nước, còn có vịt... Ai nha, ta phải nhanh chóng đi lùa vịt về đây!"

Hắn chuẩn bị sải chân dài bước đi.

Thẩm Chính đã túm lấy hắn: "Khụ khụ, Tứ Đản, đệ nhìn cho kỹ lại xem, hai người đứng trên bờ ruộng đó, một là cha của ta, một chính là nương của đệ."

Triệu Tứ Đản bổ sung: "Còn có Lý Chính gia gia và cả Viên sư gia."

"Hai người này đệ có thể coi như không nhìn thấy có được hay không?" Thẩm Chính trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói, "Nương của đệ cùng cha ta đứng chung một chỗ, đệ có cảm thấy đặc biệt xứng đôi hay không?"

Triệu Tứ Đản nhíu mày: "Thẩm thiếu gia... Chính ca, rốt cuộc huynh muốn nói gì?"

"Cái kia, Tứ Đản à, đúng vậy, ta chính là muốn..." Đường đường là Thẩm thiếu gia, hiếm khi lại lộ ra vẻ mặt khó xử này, hắn rối rắm mất một hồi, rốt cục vẫn mở miệng, "Ta nghe người ta nói, đệ cả đời chưa từng gặp qua cha đệ, vậy đệ không muốn có cha hay sao?"

Triệu Tứ Đản nháy mắt mấy cái: "Sinh ra không có cha, ta không phải cũng sống rất tốt sao, có hay không cũng không quan trọng."

Thẩm Chính chỉ vào chính mình: "Đệ không hâm mộ ta sao, không hâm mộ ta có một người cha làm quan sao, hả?"

"Ta mới không hâm mộ huynh đâu, a nãi ta nói, thà cần một người nương ăn xin chứ cũng không cần cha làm quan, cha huynh nếu như thích huynh, làm sao lại có thể ném huynh ở nhà chúng ta?" Triệu Tứ Đản đột nhiên tới gần hắn, đôi mắt to nhìn chằm chằm Thẩm Chính, chậm rãi mở miệng, "Ta nói Thẩm thiếu gia, huynh sẽ không phải là hâm mộ ta có nương đó chứ, có phải huynh muốn cướp nương của ta hay không?"

Bị đâm thủng tâm tư, Thẩm Chính có chút thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng nói: "Đúng, ta chính là muốn có nương, nằm mơ cũng muốn một người nương thương ta, ta muốn nương của đệ làm mẹ kế của ta!"

Triệu Tứ Đản trợn mắt há hốc mồm.

Triệu Nhị Cẩu vọt vào sân, "Thẩm Chính, cha ngươi là huyện lệnh đại nhân, có rất nhiều người muốn được làm mẹ kế của ngươi, nên ngươi đừng có mơ tưởng đến nương của chúng ta!"

Thẩm Chính cố chấp nói: "Lỡ như nương của các ngươi cũng nguyện ý làm mẹ kế của ta thì sao?"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cánh đồng.

Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tứ Đản cũng nhìn sang.

Từ góc nhìn của bọn họ, Thẩm huyện lệnh cùng Trình Loan Loan một trước một sau đi trên bờ ruộng, ánh mặt trời dừng ở đầu vai của hai người họ, vịt con chơi đùa trên đồng ruộng, sóng nước lăn tăn, thật sự rất đẹp.

Triệu Tứ Đản cứng đờ: "Nhị ca..."

Triệu Nhị Cẩu che miệng hắn: "Không được nói chuyện, để ta bình tĩnh lại một chút."