Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 323




Tiền gia, nhà cao cửa rộng, tường ốp gạch xanh, mái ngói lưu ly.

Tiền Huy từ trên xe ngựa nhảy xuống dưới, xông thẳng vào thư phòng của Tiền lão gia tử, sau đó đem chuyện trục lăn lúa hoàn chỉnh nói lại một lần.

Tiền lão gia tử biết tôn tử này của mình không nên thân, vốn dĩ cũng không nghiêm túc nghe, nghe một hồi thì không nhịn được đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được.

"Tuy rằng gia gia không biết trục lăn lúa là vật gì nhưng có thể làm Thẩm huyện lệnh cố ý viết sổ con bẩm báo Tri phủ đại nhân, tất nhiên là một nông cụ rất quan trọng." Tiền lão gia tử trầm tư một lúc rồi nói: "Huy nhi, trục lăn này là cháu an bài người đi làm, cháu làm thế nào tìm được thợ đá, làm một cái trục lăn thì mất bao lâu... Mấy chuyện này cháu đều phải ghi chép lại, còn có, trục lăn này sử dụng như thế nào, có thể thay thế cho bao nhiêu người cũng mang viết lại."

Tiền Huy gãi gãi tóc: "Cháu chỉ biết nó là một cục đá, còn sử dụng như thế nào thì không biết."

"Thế này thì không được, cháu phải biết cho tường tận!" Tiền lão gia tử sắc mặt nghiêm túc: "Tuy là Thẩm Chính là người đưa ra ý tưởng về trục lăn, nhưng cháu mới là người tìm thợ chế tác, công lao này phải tính cho cả hai. Cửa hàng của Tiền gia ta quá hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu có công lao này làm vật phòng thân thì sẽ không có kẻ nào không có mắt đến đào hố nhà ta.

Công trạng lần này cháu nhất định phải nắm lấy. Gia gia đi tìm huyện lệnh trấn Bạch Vân, nhờ đại nhân viết sổ con đưa tới chỗ Tri phủ đại nhân, chuyện này của cháu nhất thiết phải trình lên."

Tiền Huy gật đầu: "Tổ phụ, cháu tới thôn Đại Hà một chuyến, tìm hiểu rõ ràng cách thức sử dụng của trục lăn, tránh cho lúc đó người khác hỏi đến, đáp hai ba câu liền không biết gì nữa."

Tiền lão gia tử hết sức vui mừng: "Huy nhi hiểu chuyện, đã có thể gánh vác trách nhiệm trong nhà, cháu mang theo nhiều người một chút, tránh để xảy ra sự cố."

"Dạ!"

Tiền Huy vui vẻ đồng ý.

Mặt trời đã ngã về Tây.

Trình Loan Loan bưng đồ ăn lên, người một nhà ngồi vây quanh chiếc bàn, A Phúc vẫn như cũ cầm cái ghế ngồi ở bậc cửa.

Trình Loan Loan lấy một cái trứng gà khen thưởng cho A Phúc, đứa nhỏ này trời chưa sáng đã lên trấn Hà Khẩu, chạng vạng tối mới trở về, mang về hơn ba mươi cân lòng, nếu có thể đi sớm hơn chút thì có thể mua được bốn, năm chục cân. Có điều A Phúc đã cùng Chu gia thương lượng xong, đã giao bạc đặt cọc, trưa mai cho người tới lấy là được. 

Ba mươi cân lòng heo chia thành hai nồi đặt trên bếp, mùi hương phảng phất tỏa ra, Triệu Tứ Đản đang ăn cơm liền nhịn không được liên tục nhìn về phía nhà bếp.

Triệu Nhị Cẩu chụp lấy cái ót của hắn: "Chín rồi cũng không cho đệ ăn, ngày mai ta lên trấn đều dựa vào mấy thứ này để kiếm bạc, nếu kiếm được nhiều thì ta mua đồ ăn ngon cho đệ."

Triệu Tứ Đản hì hì cười: "Đệ muốn đồ chơi làm bằng đường."

"Thời tiết này thì đồ chơi bằng đường mang về tới nhà liền chảy hết, đổi cái khác!" Triệu Nhị Cẩu nghĩ nghĩ nói: "Hay mua cho đệ bánh tô chiên đi, ta nghe nói ăn rất ngon."

Triệu Tứ Đản quay đầu hỏi Thẩm Chính: "Chính ca, huynh là người trấn trên, huynh hẳn là biết mấy món ăn vặt ngon dành cho tiểu hài tử."

Trình Loan Loan bật cười, quan hệ của mấy đứa nhỏ này sao tự nhiên trở nên thân mật như vậy, hôm qua vẫn là Thẩm thiếu gia, hôm nay liền biến thành Chính ca.

Thẩm Chính trong lòng tức giận, hừ một tiếng, cũng không phản ứng lại.

Hắn vừa mới cùng tiểu tử này thương lượng chuyện cha nương, tiểu tử này liền không cho hắn sắc mặt tốt, sao hắn phải nói cho nó biết mấy món ăn vặt ngon dành cho tiểu hài tử.

Hắn vùi đầu tiếp tục ăn cơm, từng ngụm từng ngụm cơm tiến vào trong miệng, trước kia không thích ăn cơm tẻ, từ lúc tới thôn Đại Hà Thôn có thể ăn đến hai chén, hắn cảm thấy hình như mình cao lớn hơn một chút.

"Cái kia, nương..." Triệu Nhị Cẩu buông đũa, có chút chần chừ mở miệng: "Con muốn hỏi nương một chuyện."

Trình Loan Loan cho rằng hắn hỏi về chuyện buôn bán, gật đầu nói: "Con hỏi đi."

"Chính là, cái kia..." Triệu Nhị Cẩu gãi gãi ót, "Con nhớ rõ lúc trước có một lần nương có nói qua với người trông thôn, cả đời nương sẽ không tái giá, vì cha thủ tiết cả đời. Lời này còn tính không?"

Thẩm Chính đột nhiên ngẩng đầu, dừng động tác ăn cơm.