Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 423




Thẩm huyện lệnh bắt lấy tay áo Trình Loan Loan.

Chờ đến khi Trình Loan Loan quay đầu nhíu mày nhìn hắn, hắn mới ý thức được mình vừa thất lễ, vội vàng buông tay ra.

"Thật xin lỗi, là do ta quá đường đột!" Thẩm huyện lệnh lắp bắp mở miệng, "Ta chỉ muốn ngươi nhận cây trâm này, ngươi đeo lên nhất định sẽ rất đẹp mắt."

"Huyện lệnh đại nhân!" Trình Loan Loan nghiêm mặt nói, "Dân phụ vẫn nghĩ rằng chuyện này là do một mình Tiểu Chính nhất thời cao hứng gây nên, cho nên chưa bao giờ nghiêm túc xem xét, nhưng xem ra hiện tại huyện lệnh đại nhân cũng có ý này, mặc kệ có phải là nghĩ nhiều hay không, dân phụ đều phải nói rõ ràng, dân phụ quyết vì trượng phu tử trận sa trường mà cả đời thủ tiết không tái giá, kính xin huyện lệnh đại nhân không nên lãng phí thời gian trên người dân phụ."

Nàng nói xong, xoay người bước ra khỏi đại sảnh.

Thẩm huyện lệnh cầm cây trâm trong tay, thần sắc trở nên trống rỗng.

Quả thật, ban đầu là vì muốn tìm một mẹ kế để quản thúc nhi tử, nhưng càng về sau, hắn càng ngày càng ngưỡng mộ nữ tử như Triệu Trình thị, nàng thông minh cẩn thận, nàng can đảm cơ trí, nàng dịu dàng ưu nhã, nàng rất biết cách dạy con, nàng... Không biết bắt đầu từ khi nào, ý niệm muốn cưới nàng lại càng ngày càng mãnh liệt.

Thẩm Huyện lệnh thở dài, cất trâm lại.

Đường đời vẫn còn dài đằng đẵng, một ngày nào đó, Triệu Trình thị sẽ nguyện ý tiếp nhận hắn.

Lúc Trình Loan Loan đi ra bên ngoài, Triệu Tam Ngưu cũng vừa bôi thuốc vết thương xong đi ra, mẫu tử hai người không dừng lại làm thêm việc gì nữa, trực tiếp rời khỏi huyện nha.

"Vốn dĩ mang cho con hai cái bánh trứng, cũng không biết rơi ở đâu rồi." Trình Loan Loan bất đắc dĩ cười nói, "Đi thôi, đi ăn chút gì trước đi."

Bọn họ là thôn dân, cũng không thích đi tửu lâu ăn uống thả cửa, nàng tìm một quán mì, dẫn theo nhi tử đi vào ăn mì, còn mua ba cái bánh bao thịt đặt ở trước mặt Tam Ngưu, tiểu tử này thật sự quá đói rồi, ăn một hơi hết hai bát mì, lại còn thêm ba cái bánh bao thịt, Trình Loan Loan mua thêm hai cái bánh bao, hắn cũng đều ăn hết.

"Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn."

Trình Loan Loan vỗ vỗ lưng hắn.

Nàng nhẹ giọng nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy, nhất định phải lập tức nói cho nương nghe, không được một mình chịu đựng, có biết không?"

"Người Dư gia đều nói nếu muốn học võ, nhất định phải chịu khổ, con cho rằng đây là chuyện mà mỗi một người học võ đều phải trải qua..." Triệu Tam Ngưu nuốt bánh bao xuống, "Đại biểu ca cũng đã nói, trời sẽ giáng trọng trách lớn xuống cho con người, nhưng trước hết phải khổ luyện tâm trí, gân cốt kiệt sức, cơ thể đói khát, cả người trống rỗng... Tóm lại chính là phải chịu khổ, lần này con chịu khổ là sai rồi sao?"

"Nhưng không phải tất cả khổ đều phải chịu đựng, có những hài tử không có cha mẹ, như vậy sẽ phải chịu đựng nỗi khổ cô độc không cha không mẹ, có những hài tử thiên tính bướng bỉnh, vậy nhất định phải chịu đựng nỗi khổ rèn luyện tâm trí, có những hài tử gia cảnh bần hàn, vậy phải chịu đựng nỗi khổ đói khát..." Trình Loan Loan nhẹ nhàng nói "Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, lao kỳ gân cốt, đây mới là đau khổ người học võ nên chịu đựng, chịu được khổ trong khổ, mới là người ở trên người, ý tứ của những lời này cũng không phải nói chịu khổ thì nhất định sẽ thành tài, mà là phải chịu đựng đau khổ một cách xứng đáng, nên trải qua khốn cảnh và đau khổ, thiên chuy bách luyện, mới có thể thành công..."

Cũng giống như lão nhị, vải vóc trong tay không bán được, chính là trải qua gập ghềnh phải nên trải qua, người mẹ như nàng có thể vui vẻ làm khán giả.

Trừ phi lão nhị kiên trì không nổi nữa, nếu không nàng sẽ không ra tay hỗ trợ.

Triệu Tam Ngưu lúc hiểu lúc không gật đầu: "Nương, con hiểu rồi."

"Ăn no rồi chúng ta về nhà thôi." Trình Loan Loan đứng lên, "Đi dạo một vòng trước đi."

Ở trên đường mua chút đồ ăn vặt, còn mua một ít giấy bút mực nghiên mực, những thứ mà bọn trẻ học viết chữ đều cần dùng đến.

Mẹ con hai người trên đường đi về nhà, từ huyện Bình An về nhà, đi bộ mất khoảng một canh giờ, trên đường luôn nói chuyện tương lai.