Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 446




Trình Loan Loan biết lão thái thái thật lòng suy nghĩ cho nàng, nàng cũng không muốn để cho lão nhân gia mỗi ngày suy nghĩ chuyện này, nàng nói: "Mấy ngày nay con một mực nghiên cứu cải thiện phương pháp, đây là có thêm vào một ít thứ khác mới làm được, nếu chỉ dựa vào mỡ heo và tro than thì không có hiệu quả tốt như vậy."

Rượu có nồng độ cao và nước muối, hai thứ này là cơ sở của việc kinh doanh xà phòng.

Triệu lão thái thái thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, bí phương ngươi phải nắm chắc ở trên tay mình, mấy đứa nhỏ Đại Sơn vẫn còn nhỏ, dễ dàng bị người ta lừa gạt, ngươi cũng đừng nói cho bọn họ biết..."

Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện trong phòng.

A Phúc đột nhiên xông vào: "Thẩm, không hay rồi, đã xảy ra chuyện!"

Trình Loan Loan vội vàng đi ra ngoài: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có mấy chiếc xe ngựa đi tới cửa thôn, đội tuần tra đều ngăn không được, những người đó đi về hướng nhà thẩm!" A Phúc há to miệng thở, "Những người đó đều mặc vải vóc tơ lụa, hẳn là không phải người bình thường gì đâu, thẩm cẩn thận một chút."

Trình Loan Loan đứng trên tảng đá trong sân nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ba chiếc xe ngựa từ cửa thôn đi vào, đội tuần tra trong thôn và Lý chính đều đi theo xe ngựa, vẫn muốn xe ngựa dừng lại, nhưng xe ngựa càng chạy càng nhanh.

"Dừng lại!" Lý chính chạy chậm đuổi theo xe ngựa, "Nơi này là thôn Đại Hà, người ngoài cấm đi vào, các ngươi là ai, báo danh ra, nếu không ta sẽ báo lên Huyện lệnh đại nhân!"

Một bà tử trong xe ngựa vén rèm xe đi ra, cười lạnh: "Thôn dân nhỏ bé cũng dám ngăn xe ngựa Tào gia, thật sự là càn rỡ, người đâu, đè hắn lại!"

Trên một chiếc xe ngựa khác hai thị vệ nhảy xuống, không nói lời nào liền xông vào trong.

Ba bốn người đội tuần tra vội vàng tới bảo vệ Lý chính.

Nhân lúc này, xe ngựa chạy nhanh về phía trước, dừng lại trước cửa nhà Trình Loan Loan.

Lý chính tức giận, lồng ngực đập phập phồng: "Đội tuần tra đều ngăn không được đám người này, thật sự là không có vương pháp! Xem ra đội tuần tra chúng ta còn quá ít!"

Vương Vĩnh Thành nói: "Không phải là ít người mà là chúng ta không có võ công, hai thị vệ kia vừa nhìn liền biết thân thủ bất phàm, cho dù mười người chúng ta cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của hai người này!"

Làm sao Lý chính lại không hiểu đạo lý này. 

Ông thở dài một hơi thật sâu, trong thôn đều là nông dân, ngoại trừ khí lực lớn, không có điểm ưu thế nào khác, đội tuần tra ngăn được người bình thường nhưng lại không nặng được người có tiền có quyền...

Lý chính không nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng đi theo xe ngựa tới nhà Trình Loan Loan.

Bà tử trên chiếc xe ngựa thứ nhất từ trên xe nhảy xuống, bà ta một thân y phục vải lụa, trên đầu cài trâm bạc, trên cổ tay còn mang theo chiếc vòng tay màu xanh biếc, người này toàn thân khí khái giống như là phu nhân trong gia đình lớn.

Bà ta lạnh lùng hỏi: "Nơi này là nhà Triệu Trình thị ở thôn Đại Hà?"

Trình Loan Loan đi lên trước, lạnh nhạt nói: "Ta chính là Triệu Trình thị, ngươi là người phương nào?"

"Ta là bà tử quản sự của Tào phu nhân - Tào gia, ta họ Từ." Từ bà tử bên ngoài cười nhưng trong không cười, "Nghe nói trong nhà Triệu Trình thị gần đây có thêm một vị thiếu nữ tuổi trẻ, có việc này không?"

Trình Loan Loan cười: "Chuyện nhà chúng ta chắc không cần phải báo cáo với một hạ nhân chứ?"

Đám người này khí thế hung hãn, nếu là người Tào gia, chắc là vì Tào Oánh Oánh mà đến.

Tào gia cũng xem như là nhân vật ở tầng lớp thượng lưu của trấn Hà Khẩu, bà ta còn tưởng rằng nhiều nhất mười ngày là có thể tìm được chỗ ẩn thân của Tào Oánh Oánh, không nghĩ tới đã hơn nửa tháng trôi qua, lúc này mới tìm được tới cửa, rất rõ ràng, Tào gia trên dưới căn bản cũng không coi vị đích xuất đại tiểu thư này ra gì.

Từ bà tử giận dữ: "Thôn phụ vô tri, dám miệt thị Tào gia, người đâu, đè nàng lại, đi vào lục soát!".