Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 6




Nước cơm vừa thơm vừa thanh, bên ngoài phủ một lớp dầu gạo, đặc sệt, bốc lên khói nóng nghi ngút.

Bốn tiểu tử đứng ở bên cạnh bàn, không dám động đậy.

Trước kia trong nhà có cái gì ăn đều là nương ăn thừa lại mới phân cho mấy người bọn họ.

"Sao, không thích uống à?"

Trình Loan Loan cố ý hỏi một câu.

Triệu Tứ Đản liền bưng một cái chén lên, ngón tay hắn bị bỏng nhưng lại luyến tiếc không buông ra, hắn sợ nương đổi ý.

Hắn nhanh chóng cúi đầu nhấp một ngụm, nước cơm nóng hổi lướt qua khoang miệng, theo yết hầu chui vào trong bụng, đây quả thực là thức uống ngon nhất trên đời này!

Ba người còn lại cũng vội bưng nước cơm lên, không rảnh quan tâm đến cái nóng, uống một hơi hết sạch.

Trình Loan Loan bật cười lắc đầu, nhìn thấy con dâu cả còn đứng ngây ngốc ở đó, giả vờ tức giận nói: "Là muốn ta đưa đến tận tay ngươi hay sao hả?"

Tay Ngô Tuệ Nương run nhè nhẹ.

Ở trong cái nhà này, mẹ chồng là số một, tướng công và ba chú em xếp thứ hai, nàng ấy xếp cuối cùng, thứ nàng ấy ăn chính là đồ vật dở nhất, khó ăn nhất trong nhà, đồ ăn không đủ, vậy nàng ấy phải chịu đói bụng.

Đây chính là nước cơm, nghe nói là cho hài tử mới vừa sinh ra uống, nàng ấy có tư cách uống sao?

Chẳng lẽ bởi vì nàng ấy đang mang thai cho nên mẹ chồng mới rốt cuộc chịu chia cho nàng ấy đồ ăn sao?

Trình Loan Loan không quan tâm đến biểu cảm của Ngô Tuệ Nương nữa.

Nàng ngửi thấy mùi thơm của cơm, bụng thầm thì kêu lên, lúc đơm cơm, nàng cảm giác mình hình như đã quên mất cái gì đó.

Mãi đến khi sáu chén cơm lớn đặt ở trên bàn, nàng mới nhớ lại đã quên làm đồ ăn rồi!

Chỉ có cơm, không có đồ ăn, làm sao ăn?!

Được rồi, trong nhà không có đồ ăn, vườn rau cũng không rau, ăn cơm trắng đi!

Bên cạnh, năm người nhìn đăm đăm, bọn họ không thể tin được, sau một khoảng thời gian dài cạn lương thực, trong nhà vậy mà có thể ăn cơm tẻ.

Đây không phải là ảo giác đó chứ?

"Ai nha!" Triệu Tam Ngưu đột nhiên kinh hô ra tiếng, "Nhị ca, huynh véo ta làm gì!"

Triệu Nhị Cẩu nuốt nuốt nước miếng: "Ta xem có phải nằm mơ hay không, xem ra là sự thật, không phải nằm mơ!"

Trình Loan Loan cầm đũa, mở miệng nói: "Ăn đi."

Nàng vừa dứt lời, bên cạnh bốn tiểu tử liền cúi đầu lùa cơm với tốc độ vũ bão, như là đánh giặc.

Ngô Tuệ Nương thận trọng nói: "Nương, con ăn hơn một nửa là tốt rồi......"

Trình Loan Loan nhìn nàng ấy, có chút hận sắt không thành thép, có ăn còn không ăn, muốn làm tiểu tức phụ bị khinh bỉ như vậy sao?

Nàng lạnh lùng nói: "Vậy một nửa còn thừa lại là muốn để lại cho người Trình gia ăn?"

Ngô Tuệ Nương lập tức lắc đầu: "Con ăn!"

Khó khăn lắm nương mới hết hy vọng với Trình gia, nàng ấy không hy vọng nương lại sinh ra tâm tư cho đồ Trình gia nữa...

Trình Loan Loan không quen ăn cơm không cho lắm, nhưng mà thân thể này rất suy yếu, ăn một ngụm một ngụm thế mà cũng ăn sạch hết một chén cơm.

Trên bàn, sáu cái chén đã sạch sẽ, ngay cả một hạt gạo cũng không dư thừa...... ngay cả công đoạn rửa chén dường như cũng có thể lược bỏ.

Cơm nước xong xuôi, bốn tiểu tử cả người đều là sức mạnh, Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Nương, hiện tại có phải nên đi Trình gia hay không?"

Trình Loan Loan không hiểu hỏi lại: "Đến Trình gia làm gì?"

"Đòi nợ!" Triệu Tứ Đản cắn răng nói, "Bà nội nói đại cữu cầm tuất bạc của cha, tổng cộng hai mươi lượng, phải đi đòi lại khoản tiền này mới được!"

"Không sai!" Triệu Đại Sơn đứng lên, "Đại cữu hôm nay còn đánh vỡ đầu nương, chúng ta phải đi tìm lại công bằng!"

Triệu Tam Ngưu sờ sờ bụng: "Bụng đã ăn no, một mình con có thể chọi lại ba người, thừa dịp trời còn chưa tối, mau đi thôi!"

Trình Loan Loan đúng là muốn đi, nhưng nàng rất rõ ràng, Trình gia căn bản lấy không ra hai mươi lượng, hiện tại còn không phải thời điểm đi tính sổ.

Nàng lãnh đạm mở miệng: "Đều ngồi xuống hết coi."

Bốn tiểu tử liếc nhau, rất rõ ràng, nương căn bản không nghĩ tới chuyện bảo bọn họ đến Trình gia đòi nợ.

Ngẫm lại cũng phải, nương một lòng hướng về nhà đại cữu, sao có thể đột nhiên liền hết hy vọng?

Chờ đến khi cơn đau lòng này qua đi, sợ là sẽ quay trở về bộ dáng ban đầu!

Nếu như chưa từng ăn cơm tẻ thì thôi, nhưng ăn qua một lần, nếu bắt bọn họ đưa ra ngoài nữa thì đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng!

Triệu Nhị Cẩu vẫy tay, nói nhỏ bên tai Triệu Tam Ngưu vài câu.