Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 687




Đẩy mạnh việc tiêu thụ trứng bắc thảo 1

Thẩm lão phu nhân dùng cơm xong thì lập tức rời đi, đương nhiên, lão nhân gia bà mạnh mẽ đi đến quầy trả bạc, không muốn để cho một vãn bối như Trình Loan Loan mời khách.

Đại Hà Yến vẫn bận rộn như cũ, không có dấu hiệu dừng lại, người đến ăn thử thức ăn nối liền không dứt.

Lần này các món ăn thử còn có thêm một món mới mẻ, đậu hủ chiên trứng bắc thảo, mỗi một cái đĩa đặt một muỗng, vừa vặn trong một lần.

Các món ăn khác ăn một miếng là có thể đoán được món đó được làm từ nguyên liệu gì, duy chỉ có món này là khiến cho người ta thảo luận không ngớt.

"Cái màu trắng này ta biết, là đậu hủ, màu đen đen nâu nâu này hình như là trứng, nhưng trứng biến thành cái dạng này chắc là đã bị hư đi?"

"Rất non mềm, rất thơm, đảo trong khoang miệng rồi nuốt xuống vẫn cảm thấy ăn chưa đã."

"Món này trên thực đơn là bốn trăm văn tiền, quá đắt, tửu lâu này không phải là nơi mà những ông chủ nhỏ như chúng ta có thể ăn được."

"Thường dân chúng ta không đủ bạc ăn, Tuệ Nhũ nhân cũng không đuổi chúng ta đi, Tuệ Nhũ nhân quả thật là lòng dạ rộng rãi, dịu dàng hào phóng."

"Ai, tiểu nhị, qua đây một chút!"

Có người hô một tiếng, Ngôn Thiết Tử lập tức chạy qua, cười ha hả nói: "Vị tẩu tử này, có yêu cầu gì xin cứ nói."

Phụ nhân kia có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Vật màu đen bên trong đậu hũ là gì, không thể nói cũng không sao, ta chỉ là muốn hỏi một chút."

Nhà nàng bán đậu hủ, đậu hũ có thể làm ra trăm ngàn món ăn, chỉ có món ăn trước mặt này là chưa từng thấy qua nên hết sức tò mò.

Ngôn Thiết Tử cười trả lời: "Thứ màu nâu nâu này gọi là trứng bắc thảo, là dùng trứng vịt làm ra, vị tẩu tử này nếu muốn mua có thể đến thôn Đại Hà hỏi một chút, thứ này chỉ có ở thôn Đại Hà mới tìm thấy được."

Mấy lời này là lúc trước Trình Loan Loan có dặn dò qua, chỉ cần có người hỏi thì lập tức hỗ trợ tuyên truyền cho trứng bắc thảo.

Mùa đông năm rồi một nhà Chu lão bà tử làm hơn một ngàn cái trứng bắc thảo, chỉ một mình tửu lâu Đại Hà Yến thì khẳng định dùng không hết, cho nên cần phải mở rộng nguồn tiêu thụ.

Chu lão bà tử chỉ là một lão nhân gia, Chu Hổ Tử cũng là một tiểu hài tử, hai người ra ngoài giới thiệu thì độ tin cậy rất thấp, bận rộn hơn nửa tháng cũng không tìm được cách gì hay.

Trình Loan Loan bèn ôm lấy việc này, nàng ở đây chỉ vẽ ra một con đường, kế tiếp bán thế nào, kinh doanh ra sao thì phải xem số mệnh của Chu gia như thế nào.

"Trứng bắc thảo này bao nhiêu tiền một quả?" Phụ nhân nhịn không được lại hỏi.

Ngôn Thiết Tử rất kiên nhẫn trả lời: "Ở trấn Bình An chúng ta một cái trứng vịt giá ba văn tiền, chỉ là trứng bắc thảo này làm tương đối phức tạp, hai tháng mới có thể làm ra thành phẩm, giá cả tự nhiên cũng đắt hơn một chút."

Nghe hắn nói như vậy thì trong lòng mọi người có chút e ngại, đắt một chút là đắt hơn bao nhiêu, nếu là quá đắt thì bá tánh bình thường bọn họ không mua nổi.

"Mười văn tiền một quả." Ngôn Thiết Tử cười nói: "Trứng bắc thảo này ăn rất ngon, có thể ăn trực tiếp, cũng có thể nấu lên ăn, nhắm rượu là tuyệt nhất, nếu các vị tẩu tử muốn thì có thể đặt hàng trước ở Đại Hà Yến, ngày mai tới lấy hàng là được."

Mười văn tiền quả thật là hơi đắt một chút, một chén mì cũng chỉ là mười văn tiền, nói là lợi thì cũng có chút lợi, món đậu hũ trứng bắc thảo này ở Đại Hà Yến là bốn trăm văn tiền một phần, tốn mười văn tiền mua một cái trứng bắc thảo, bỏ thêm bốn, năm văn tiền mua thêm một khối đậu hũ, tính toán một chút là đã có thể có được một món ăn ngon.

"Ta đây muốn mua một cái trứng bắc thảo."

"Ta cũng mua một cái đi, trở về xem thử coi sao."

"Ngày mai mua thêm ít đậu hũ về làm thử xem, để hài tử trong nhà cũng nếm được thứ mới mẻ."

Nhóm phụ nhân sôi nổi bỏ bạc, mỗi người đặt một quả, cộng lại cũng chỉ có mười mấy trứng bắc thảo, nhưng lúc này cũng chỉ là mới bắt đầu, chờ những người này nếm được mỹ vị của trứng bắc thảo thì sau này sẽ không chỉ đặt một cái ít ỏi như vậy nữa.