Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 692




Mua một hạ nhân 2

Bạn già lý chính hắng giọng nói: "Đều là người một nhà, đừng nói ra những lời tổn thương người khác như vậy, Tiểu Mai là cô nương tốt...."

"Nó tốt nhưng số mệnh nó không tốt." Từ đại tẩu nghiến răng nghiến lợi: "Nó khắc chết bao nhiêu nam nhân trong lòng nó không tự đếm được sao. Con ta tuyệt đối không thể bị nó khắc chết được. Từ Mai, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho Từ gia thì hôm nay hãy rời đi đi, đi càng xa càng tốt."

Từ Mai không thể tin mở to mắt, tầm mắt dừng lại trên người Từ lão thái thái.

"Tiểu Mai, trong nhà đã nuôi dưỡng ngươi mười chín năm, tận tình tận nghĩa." Từ lão thái thái trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ biết rước họa, Từ gia không giữ ngươi được nữa, ngươi tự tìm đường ra đi."

Từ đại ca lạnh lùng mở miệng: "Nó thì có thể có đường ra gì chứ. Sáng mai ta đưa nó đến chỗ người môi giới, dù sao cũng có thể bán được ít tiền."

"Chuyện này, chuyện này...." Vương thẩm cực kỳ khiếp sợ: "Tiểu Mai làm trâu làm ngựa ở Từ gia các ngươi, chuyện ruộng đồng cũng do nàng ấy lo liệu. Sao các ngươi có thể nhẫn tâm bán một cô nương tốt như nàng ấy ra ngoài. Tốt xấu gì nàng ấy cũng là khuê nữ ruột rà của Từ gia."

Từ lão đầu nhổ bã thuốc lá ra, nói sang sảng: "May mắn nó có thể làm việc, nếu không Từ gia đã sớm không chứa chấp nổi nó."

Từ Mai tê liệt ngồi dưới đất, nước mắt lẳng lặng chảy, trong đáy mắt kia tràn đầy tuyệt vọng.

1

Trình Loan Loan chen vào bên trong đám người, lãnh đạm mở miệng nói: "Từ lão đại, ngươi xác định muốn bán Từ Mai ra ngoài?"

Từ đại ca không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Trình Loan Loan, cứ cảm thấy hoảng sợ. Hắn tránh ánh mắt của Trình Loan Loan, ấp úng nói: "Vì sự yên ổn của Từ gia chúng ta, chỉ có thể làm như vậy."

"Được, vậy ta mua." Giọng nói Trình Loan Loan càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ra giá đi."

Nàng vốn không muốn làm cái gì mà chủ nhân với chả hạ nhân nhưng sự việc đã phát triển đến bước này, nàng chỉ có thể đứng ra.

Thứ nhất, trong nhà nàng quả thật thiếu người, thứ hai, Từ Mai là cô nương chịu khó, thứ ba, coi như nàng thương xót Từ Mai đi. Có cha nương nhưng sống còn thê thảm hơn một cô bé mồ côi như nàng, nàng sinh ra lòng trắc ẩn nên muốn giúp đỡ nàng ấy.

Từ đại tẩu lập tức hăng hái: "Nương Đại Sơn, người thật sự muốn mua Tang Môn tinh này về?"

Ánh mắt của người trong thôn đồng loạt nhìn về phía Trình Loan Loan.

Tuy rằng bọn họ đều đồng cảm với cảnh ngộ của Từ Mai nhưng tuyệt đối không dám đưa Từ Mai về nhà. Chuyện như Tang Môn tinh này, thà rằng tin là có, chứ không thể không tin. Bọn họ rất kính sợ quỷ thần.

Một người hiện đại như Trình Loan Loan sao lại tin những lời bàn tán kiểu này.

Nàng gật đầu: "Từ đại tẩu ra giá đi."

Tròng mắt của Từ đại tẩu chuyển động liên hồi, ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Thời buổi này lấy tức phụ cũng phải có nửa lượng bạc sính lễ. Dáng vẻ Tiểu Mai ưa nhìn, tay chân lại chịu khó, từ nay về sau bán đứt đến nhà các người, nếu Từ gia chúng ta đòi hai lượng bạc cũng không quá đáng chứ."

"Từng đó còn không quá đáng nữa hả?" Bạn già lý chính hết sức kinh hãi: "Cho dù nương Đại Sơn có tiền thì cũng không thể đưa ra giá cắt cổ như vậy chứ...."

"Lý chính thẩm, hai lượng thì hai lượng." Trình Loan Loan ngồi xổm xuống, đỡ Từ Mai dậy: "Cháu có bằng lòng bán mình đến bên cạnh ta hay không?"

Từ Mai khóc một hồi lâu đã dần dần tỉnh táo lại.

Nàng ấy quay đầu nhìn về phía người Từ gia, cha nương ruột của nàng ấy mang vẻ mặt lạnh lùng, ca ca tẩu tẩu đều có dáng vẻ muốn nàng ấy nhanh chóng cút đi, các chất nữ nàng ấy chăm sóc từ nhỏ đến lớn vốn không thèm để ý việc đi ở của nàng.

Nhà này đã không còn là nhà từ lâu rồi.

Nàng ấy xoay người, quỳ thẳng trên đất: "Từ hôm nay trở đi, cháu không phải họ Từ nữa, xin Tuệ nhũ nhân ban tên."