Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 75




Mặt trời dần dần ngả bóng.

Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên khắp khu rừng.

Lý chính sai chúng phụ nhân đi đốt đuốc trên núi để soi sáng cho những người đào mương, những ngọn đuốc nối thành một hàng dài, giống như một con rồng lửa chiếm cứ trên ngọn núi phía đông.

Trình Loan Loan cầm đuốc đứng trong đám đông, giọng nói trong đầu không ngừng vang lên.

[ Ting! Phát hiện cây Thiên ma hoang dại thiên nhiên!]

Cô phát hiện trong mương có thứ gì đó, hình như là cây Thiên ma hoang dại nhưng ánh sáng không đủ tốt nên cũng không thấy rõ, cho dù thấy rõ thì lúc này cũng không phải lúc thích hợp để xuống mương đào lấy nó.

[ Ting! Phát hiện cây Tể thái tự nhiên!]

Từ trong mương đào lên rất nhiều cây tể thái, cây tể thái chỉ mấy văn tiền một cân, rể cây tể thái quý hiếm hơn một chút, hơn hai mươi văn tiền một cân.

Trình Loan Loan vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh, hiện tại trong tay nàng có 119 lượng lẻ 560 văn tiền, đây là một khoản tiền khá lớn, loại tài sản không thể đưa ra ngoài ánh sáng này không cần phải tích góp quá nhiều, hiện tại vấn đề mấu chốt nhất lúc này là làm sao để số bạc này có thể lộ ánh sáng một cách hợp tình hợp lý.

Nàng muốn mua đất, muốn xây dựng một căn nhà trước khi mùa đông tới.

[ Ting! Phát hiện hạt hoa thạch hoang dại thiên nhiên]

Trình Loan Loan nhíu mày, hạt hoa thạch là cái gì, nàng chưa từng nghe qua.

Nàng nhìn về phía giao diện mờ ảo, bên trên là một loại cây màu xanh, rễ màu tím đen, lá có hình trái tim, bên trên có không ít quả giống như đèn lồng.

Thứ này, nàng đã từng nhìn thấy, ở hiện tại gọi là hạt hoa thạch, là nguyên liệu làm thạch băng. Hồi đó nàng thích đi du lịch, từng đi qua Tín Dương, thạch băng là đặc sản của Tín Dương, một danh lam thắng cảnh chuyên trồng thứ cây này, du khách sẽ được mời tự tay làm một bát thạch băng, nàng vẫn nhớ mang máng cách làm...

1

Trong đầu Trình Loan Loan lập tức nảy ra một sáng kiến.

Vừa vặn đang nghĩ làm thế nào để lấy tiền một cách chính đáng, việc làm ăn kiếm tiền này liền đưa tới cửa.

"Nơi này có thật nhiều cỏ lồng đèn!" Giọng nói phấn khích của Triệu Tứ Đản truyền đến, "Chúng ta thi xem ai hái được nhiều cỏ lồng đèn nhất đi."

Một đám tiểu tử mới lớn bắt đầu điên cuồng hái cỏ lồng đèn, sau khi hái xong còn tuỳ tiện vứt xuống đất dùng chân giẫm lên, Trình Loan Loan đau lòng muốn chết.

Nàng cầm đuốc đi qua nói với các con, "Ai có thể hái giúp ta một cân cỏ lồng đèn thì ta sẽ thưởng cho người đó một quả trứng."

Vừa nghe thấy lời này, Triệu Tứ Đản trở nên nóng vội: "Nương, con làm con làm, tất cả trứng gà để cho con."

Trình Loan Loan bật cười: "Chỉ cần con có thể hái một cân, cũng sẽ được thưởng trứng gà."

Vương thẩm tò mò nói: "Nương Đại Sơn, ngươi cần mấy cây cỏ lồng đèn này để làm gì, thứ này gà cũng không ăn được."

"Ta mơ hồ nhớ khi còn rất nhỏ, bà ngoại ta dùng cỏ lồng đèn làm ra món ăn vặt rất ngon." Trình Loan Loan nói dối không đỏ mặt. "Dù sao trên núi có nhiều cỏ lồng đèn như vậy, hái một chút mang về xem sao, ngộ nhỡ có thể làm ra thì sao?"

Vương thẩm một chữ cũng không tin, nhưng nghe thấy hái cỏ lồng đèn có thể đổi lấy trứng gà, loại chuyện tốt như vậy chắc chắn không thể bỏ qua. Nàng ấy vội vàng vẫy vẫy tay, gọi mấy đứa nhỏ đang đi dạo trên núi tới: "Đại Mạch Tiểu Mạch, Nê Thu, các con mau tới giúp Triệu thẩm hái cỏ đèn lồng, càng nhiều càng tốt."

Mấy phụ nhân bên cạnh nghe thấy cũng vội vàng gọi hài tử của mình tới.

Các nàng đều nghe nói, mấy ngày trước Triệu đại tẩu tử lên núi nhặt được hai con gà mái lớn cùng một con gà trống lớn mang về, hai con gà mái hoang kia đẻ trứng rất nhiều, một ngày đẻ bốn quả, không sợ Triệu đại tẩu tử không có trứng gà.

Mấy tiểu tử vốn đang đào rau dại mua vui, bây giờ đều chạy đi hái hạt hoa thạch.