Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 39: Phương thuốc cầm máu 1





"Phó Khuynh, Phó Khuynh.."

"Anh đang nhìn gì vậy? Tôi đang nói chuyện với anh anh có nghe thấy không, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được bác sĩ Tiểu Lục, thật sự là duyên phận nha, chúng ta qua đó chào hỏi đi."

Dương Diệu đưa tay vỗ vỗ bả vai Phó Khuynh, lộ ra một nụ cười trộm.

Chậc chậc chậc, đừng tưởng rằng vừa rồi hắn không nhìn thấy người nào đó.

Tròng mắt đồng chí Phó Khuynh đều nhìn thẳng.

Ôi, đóa hoa cao lãnh của đơn vị bọn họ xem ra sợ là sắp kết thúc ở nhà bác sĩ Tiểu Lục rồi.

Những cô gái trong đơn vị sợ là phải thương tâm rồi, cũng không trách Phó Khuynh, dù sao bác sĩ Tiểu Lục lớn lên thật đẹp, Dương Diệu tỏ vẻ sống nhiều năm như vậy chưa từng gặp cô gái nào đẹp hơn bác sĩ Tiểu Lục.

Hơn nữa, bác sĩ Tiểu Lục không chỉ xinh đẹp, người ta còn có năng lực, làm bác sĩ cũng là bát cơm sắt, cưới bác sĩ Tiểu Lục, tương lai hai vợ chồng chính là công nhân viên, không nói cái khác, về phương diện nhan sắc, Phó Khuynh và bác sĩ Tiểu Lục cực kỳ xứng đôi.

"Chúng ta còn có công việc, đồng chí Lục cũng bận rộn, vẫn không nên quấy rầy." Phó Khuynh nghiêm trang trả lời một câu.

Đưa tay, túm cổ áo Dương Diệu, xoay người trực tiếp xách người đi.

"Ai ai ai ai, đợi lát nữa, chào hỏi không mất bao lâu."

"Phó Khuynh, anh buông tôi ra."

"Câm miệng, chuyện vừa rồi giao cho anh an bài, nhanh lên, còn một đống chuyện đang chờ." Phó Khuynh buông tay, sải bước đi về phía muốn đi.

Dương Diệu giơ tay kéo cổ áo mình, lặng lẽ sờ sờ đầu đánh giá Phó Khuynh.

Chẳng lẽ hắn nghĩ nhiều?

Phó Khuynh nhìn qua không giống bộ dáng người trẻ tuổi theo đuổi đối tượng, nào có ai thấy đồng chí nữ mình thích mà không đến gần chào hỏi để tạo cảm giác tồn tại chứ?

Thế nhưng, vừa rồi Phó Khuynh liên tục nhìn chằm chằm bác sĩ Tiểu Lục người ta nha.

Cách đó không xa, bên ngoài lều.

Động tĩnh bên kia cũng khiến cho Lương Triệu Quốc và Lục Kiều chú ý.

Lương Triệu Quốc phát hiện, vừa rồi hai người kia ồn ào cái gì mà "bác sĩ Tiểu Lục", nhìn hai người không tới chào hỏi, ánh mắt tò mò của Lương Triệu Quốc quay đầu nhìn Lục Kiều.

"Quen biết à?" Lương Triệu Quốc hỏi.

"Gặp qua hai lần." Coi như là quen biết đi.

"Tiểu tử này lớn lên không tệ, tôi nghe nói cô không có đối tượng à?" Có đôi khi đàn ông lên cơn bát quái cũng rất lải nhải.

"Tôi nhớ năm nay cô mười chín phải không? Cũng có thể tìm người yêu, có thích hay không, sau này tôi giúp cô giới thiệu cho hai người gặp mặt? Điều kiện đều tốt, nếu cô có ý nghĩ, quay trở lại tôi sắp xếp cho cô?" Lương Triệu Quốc thật lòng thích người trẻ tuổi Lục Kiều này.

Tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như vậy, tương lai khẳng định có triển vọng lớn.

"Đừng, tạm thời tôi không suy nghĩ về phương diện này, tôi còn cân nhắc chuyện văn bằng, chuyện tìm người yêu này không vội." Lục Kiều vội vàng cự tuyệt.

Cầm lấy bánh bao trên tay gặm một miếng lớn, trong lòng hừ hừ hai cái.

Đàn ông, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ cầm dao phẫu thuật của cô.

Nhưng mà bác sĩ Lương nhắc tới Phó Khuynh vừa rồi, Lục Kiều cũng cảm thấy anh chàng này bộ dạng rất đẹp.

Lúc trước không để ý, lúc này nghĩ một chút khuôn mặt kia của đối phương, nhất định rất được cô nương thích.

Ngũ quan anh khí, thành thục, ôn nhuận, nam tính, dáng người cao lớn.

Vai rộng eo hẹp, chân dài.

Khí chất quý phái.. Quả thật là cực phẩm.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của nam nhân, Lục Kiều muốn khống chế không được, thiếu chút nữa động tâm.

Người đàn ông đẹp trai ai không thích?

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa.

Lục Kiều cảm thấy trước mắt vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn, có sự nghiệp, đến lúc đó còn thiếu đàn ông sao?

Với điều kiện này của cô, diện mạo này, tương lai đối tượng còn không phải muốn đổi liền đổi?

Khụ khụ khụ, nói về chuyện chính.

"Bác sĩ Lương, ngài xem chuyện bằng tốt nghiệp của tôi, ngài có thể giúp đỡ không?" Lục Kiều da mặt dày mở miệng hỏi.

Dù sao trong khối ngành y học này bác sĩ Lương khẳng định có quan hệ rộng hơn cô.

"Chuyện này cô không nói tôi cũng phải tìm cô, đoạn thời gian trước tôi đã suy nghĩ chuyện này, không nghĩ tới Tưởng Hâm nửa đường chặn đường, chuyện văn bằng, tôi có một đồng nghiệp bên trường đại học ban đầu của cô, tôi đã hỏi qua, nếu cô nguyện ý có thể trở lại trường học tiếp tục học tập, chuyện thủ tục cô không cần quan tâm. Nhưng nếu đi học, có thể cô sẽ không được quay lại làm việc. Chọn bệnh viện hay trường học cô tự mình cân nhắc đi."

Lương Triệu Quốc cũng cảm thấy chuyện này không dễ làm lắm.

Không thể có cả cá và tay gấu được, công việc và học tập chỉ được chọn một trong hai.

Có được tất có mất mà.

Nghe đối phương nói như vậy, Lục Kiều nhíu mày.

Chuyện này quả thật không dễ làm lắm, học hành là lý luận, bệnh viện là thao tác thực tế, cả hai bên cô đều không muốn buông tay.

Nhìn ra Lục Kiều khó xử, Lương Triệu Quốc tùy ý tìm một cách nói khác.

"Đúng rồi, thuốc cầm máu đó là do cô tự làm à? Rất dễ sử dụng, trước kia hình như khoa Đông y không có thứ tốt này?"

"Tự mình làm, dùng tốt là được."

"Đâu chỉ là dùng tốt, quả thực rất dễ dùng."

"Ha ha ha ha, bác sĩ Lương quá khen ngợi." Lục Kiều nhịn không được bị chọc cười.

Nhưng mà tâm tư của cô vẫn ở chuyện làm sao chọn bệnh viện và trường học đây.

"Không khen, hình như tôi thấy bác sĩ Vương cầm thuốc cầm máu cô đưa đi phân tích, sau này có lẽ còn phải tìm cô nói chuyện thuốc cầm máu này."

Bác sĩ Vương, người đứng đầu bệnh viện thành phố, lần này cùng đi ra ngoài cứu viện đây cũng là duyên phận.

Nhưng mà chỉ có chuyện cầm máu, bác sĩ Vương làm phân tích làm gì, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Chuyện mà Lương Triệu Quốc có thể nghĩ đến đương nhiên Lục Kiều cũng nghĩ đến.

Thật đúng là, sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. (*)

(*) Câu nói của chủ tịch Tập Cận Bình (Núi cùng hoa tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng): Đường dưới chân ta, tương lai tươi sáng đang ở phía trước.

Có lẽ, phải chờ xem.

Biết đâu sẽ có bất ngờ?

* * *

Mà bên này, quả thật bác sĩ Vương rất coi trọng thuốc cầm máu do Lục Kiều chế tạo.

Phương pháp chế tác dược liệu tuy không rõ ràng, nhưng theo phân tích của ông, thuốc cầm máu do Lục Kiều chế tạo có thể đưa vào sản xuất với số lượng lớn.

Phương diện hiệu quả hôm nay mọi người cũng đều thấy được, tác dụng cầm máu của bệnh viện hiện nay không tốt lắm. Còn vết thương sau khi rắc bột thuốc chỉ cần vết thương không quá nghiêm trọng đều có thể cầm máu, cho dù là vết thương nghiêm trọng cũng có thể dùng bột thuốc thuyên giảm.

Đây tuyệt đối là một bước đột phá trọng đại trong Đông y, thuốc này giao cho viện nghiên cứu bên kia nghiên cứu phân tích một chút, nếu không thành vấn đề là có thể sản xuất.

Ai nói Đông y không bằng Tây y, thuốc cầm máu này có thể cầm máu nhanh hơn Tây y không biết bao nhiêu lần.

Vương Kiến Nghiệp là người đứng đầu bệnh viện thành phố, ông có cái nhìn thấu đáo về những gì đang diễn ra.

Ông khẳng định, chỉ cần loại bột thuốc này được đưa lên, lúc có kết quả, Lục Kiều nhất định sẽ nổi danh.

Cho nên, có phải ông nên xuống tay trước, phải nghĩ biện pháp giữ người ở lại bệnh viện thành phố không?

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Các huyện thành xung quanh đều bị ảnh hưởng do trận động đất lần này, địa phương tương đối nghiêm trọng đều đã nhanh chóng phái đội cứu hộ đến hỗ trợ.

May mà lần này tình huống ở thôn Lý gia tương đối tốt, chỉ bị đổ mấy căn nhà cũ cũng không làm người bị thương.

Đột nhiên động đất làm cho mọi người trong thôn Lý gia đều bị dọa sợ, nhờ thôn trưởng gọi mọi người ra sân đập lúa họp mặt nên già trẻ trong thôn đều đi qua góp vui. Nếu thật sự ở nhà thì đúng là sẽ xảy ra chuyện.

Mục đích của cuộc họp này chủ yếu là chuyện trồng dược liệu, mắt thấy sắp đến canh tác vụ xuân, đại đội chuẩn bị cùng người trong thôn thương lượng chuyện mua hạt giống, vừa vặn là thời điểm tốt để mọi người cùng nhau bàn bạc chuyện trồng dược liệu.

Đối với chuyện trồng dược liệu, người trong thôn đều có suy nghĩ riêng, trồng lương thực hàng năm đều như vậy, có thể một nhà ăn no, nếu thừa còn có thể bán chút tiền.

Còn trồng dược liệu này trong lòng bọn họ không yên tâm, vạn nhất không thành thì ai chịu trách nhiệm chứ?

Thua một năm sợ là cả nhà đều không đủ no bụng.

Lúc động đất trong thôn đang thương lượng chuyện này, mỗi người đều có ý kiến riêng, còn chưa thương lượng ra được điều lệ nào, đột nhiên liền động đất.

Đột nhiên xảy ra chuyện, cuộc họp cũng chỉ có thể tạm dừng.

Ngày hôm sau, người trong thôn nghe nói một số nơi động đất rất nghiêm trọng, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.