Xuyên Đến Trong Văn Niên Đại Làm Y Học

Chương 45: Người quen 1





Nếu đã chuẩn bị hỗ trợ, Hoàng Quảng Toàn bên này liền lập tức an bài.

Suy nghĩ đến tình huống bên bác sĩ Lục, tốt nhất là trường học có thể ở gần nhà một chút, qua lại có thể thuận tiện hơn một chút, dựa theo ý bác sĩ Lục, cô không có ý định thành thành thật thật ở trường học, mà là muốn tiếp tục ở lại bệnh viện, như vậy xem xét mọi thứ phải toàn diện hơn.

Trường học bình thường không thể tùy tiện đồng ý với yêu cầu vô lý này của học sinh, cho dù là học sinh này ưu tú cũng không được, cho nên Hoàng Quảng Toàn bên này phải tìm đường.

Nơi đó còn phải gần, lại có thể đáp ứng cho bác sĩ Lục cuối học kỳ đi thi, vả lại đến lúc đó có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp hoặc tương lai xem xét thi nghiên cứu sinh loại chuyện này phải lựa chọn thật tốt.

Hoàng Quảng Toàn suy nghĩ nhiều hơn, Lý Chí Mẫn xem ra chuyện này nói phiền toái cũng phiền toái, nói đơn giản cũng đơn giản.

Nhân tài đặc thù quốc gia, đặc vụ đặc biệt cũng không phải chưa từng có, cấp trên thông báo xuống, chuyện này đến lúc đó làm liền đơn giản.

Hai người phối hợp một tới một lui như vậy, chọn ra hai chỗ rất thích hợp, chuyện này phải hỏi đương sự là bác sĩ Lục, bên bọn họ mới có thể an bài.

Còn có một chuyện, hai ông già bọn họ rất tò mò, bác sĩ Lục hình như là người của khoa Đông y, sao học đại học lại chọn chuyên ngành Tây y?

Theo bọn họ, khoa Đông y của bác sĩ Lục rất lợi hại, ở lại Đông y thật tốt, đi Tây y không phải bắt đầu lại từ đầu sao?

Có câu nói rất đúng: Học y khó, khó lên trời xanh.

Riêng chuyên ngành Đông y cũng đủ để một mình mò mẫm cả đời, bác sĩ Lục còn đi học Tây y, vậy thì phải đối với mình thật tàn nhẫn.

Hai trường học mà bọn Hoàng Quảng Toàn lựa chọn ra là đại học Quân y, địa điểm ở thành phố G, cách chỗ Lục Kiều bên kia đi tàu hỏa cũng chỉ nửa ngày, qua lại coi như thuận tiện.

Mà trường đại học Quân y này là học viện quân sự hạng đầu của quốc gia, về các phương diện mà nói đều là đứng đầu, học sinh thi đậu vào đều sẽ có thành tựu rất lớn.

Còn có một trường khác không khác biệt lắm so với trường Quân y, nhưng địa điểm hơi xa hơn một chút, đi lại cũng không thuận tiện như vậy.

Cho nên trong hai trường học Hoàng Quảng Toàn và Lý Chí Mẫn kỳ thật càng thiên về phía đại học Quân y, còn có một điểm vô cùng quan trọng là trong trường đại học Quân y bọn họ có người quen, đến lúc đó bác sĩ Lục đi qua còn có thể chiếu cố một chút.

Nam tỉnh, Lục Kiều bên này còn chưa đợi tin tức trường học, đã đợi đến người bên Kinh Thị phái tới lấy phương thuốc.

Trong nhà hàng.

Lục Kiều cùng một người quen ngồi mặt đối diện, song phương đều đánh giá người đối diện mình.

Lục Kiều không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải người quen, vả lại người này không phải người khác, mà chính là ông chủ cửa hàng thuốc Đông y, lúc trước khi cô đi cửa hàng thuốc Đông y bốc thuốc đối phương lộ ra một tay kia đã khiến cho Lục Kiều chú ý.

Còn nữa, cô còn nhớ thương nhân sâm trăm năm của cửa hàng Đông y đối phương, đó chính là thứ tốt.

Cho nên, cô bắt đầu suy nghĩ, nếu đã quen biết, vậy lúc đến mua thuốc có thể mua được giá hơi rẻ hơn một chút hay không, ví dụ như nhân sâm, hơi cho một cái giá thân tình cộng thêm giá hữu nghị?

Có thể được không ta?

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Ở vị trí đối diện, tầm mắt Chương Hà Chỉ dừng lại ở người thanh niên đối diện.

Chương Hà Chỉ, từng làm việc tại Viện Nghiên cứu Dược phẩm Thành phố Bắc Kinh.

Gia tộc đời đời theo ngành y, thậm chí tổ tiên đời đời còn từng xuất ngự y, thanh danh Chương gia đặt ở giới y học nói ra không có người nào không biết.

Không dựa vào tổ tiên đời đời che chở, chỉ nói tới Chương Hà Chỉ cũng đã là đại danh đỉnh đỉnh.

Cả đời cống hiến cho quốc gia, trong thời gian nhậm chức ông từng tham gia nhiều hạng mục, thành quả nghiên cứu phát triển rất lợi hại.

Thậm chí, trong thời kỳ đặc biệt, Chương Hà Chỉ còn được tham gia nghiên cứu bí mật không về quê, điều này đủ chứng minh năng lực của Chương Hà Chỉ.

Thân phận nghiên cứu đặc thù, nguy hiểm cũng theo đó mà đến, mấy năm trước Chương Hà Chỉ còn lại một đứa cháu trai "ngoài ý muốn" không còn, điều này đối với Chương Hà Chỉ là đả kích rất lớn, vô luận là thân thể hay tâm lý đều lập tức bị đả kích, cân nhắc đến phương diện thân thể của ông càng ngày càng xấu, ý tứ của cấp trên là để cho Chương Hà Chỉ nghỉ ngơi một thời gian.

Cấp trên cho nghỉ ngơi, Chương Hà Chỉ nhìn thấu, trực tiếp tìm chỗ dưỡng lão.

Trong mắt Chương Hà Chỉ, lão già ông đã lớn tuổi, cũng nên cho người trẻ tuổi nhiều cơ hội hơn, trong viện có nhiều người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy, ông lui xuống mới có người ngồi lên.

Bây giờ ông mở một cửa hàng Đông y, mỗi ngày sống như vậy rất tốt, rất thoải mái.

Tương lai có chuyện gì thật sự cần ông trở lại chức vụ, Chương Hà Chỉ tuyệt đối không chút do dự trở về làm việc.

Qua mấy năm yên tĩnh, hôm qua lão Hoàng liên lạc tới.

Nói cái gì mà trong viện nhận được một loại thuốc Đông y cầm máu, hiệu quả của thuốc phi thường đặc biệt, hơn nữa đối phương đồng ý đem phương thuốc cho bên Kinh Thị nghiên cứu.

Cho nên, hôm nay ông tới lấy phương thuốc.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, lại có thể ở chỗ này đụng phải người trẻ tuổi này.

Chương Hà Chỉ nhớ rõ cô, đoạn thời gian trước có đến cửa hàng Đông y của ông vài lần, người đến cửa hàng Đông y của ông, người ta là bốc thuốc, cô gái này lại giống như nhập hàng, cái gì cũng muốn lấy.

Mua một đống, cô gái trẻ người ta thích quần áo đẹp, thích thức ăn ngon.

Còn cô gái trẻ tuổi này thì ngược lại thích thuốc đông y, Chương Hà Chỉ dù muốn không nhớ cô cũng khó.

Còn nữa, lúc này cô gái này có ánh mắt gì vậy?

Đừng tưởng rằng nhìn ông như vậy, ông cũng không biết cô đang tính toán gì.

"Khụ khụ khụ, không nghĩ tới gặp ở chỗ này, đều là duyên phận nha, Chương lão đồ kia trong tiệm ngài còn không, là đồ lần trước ngài cho tôi xem.."

Lục Kiều bày tỏ: Tôi đã nói đến đây, Chương lão ngài hiểu ý tôi chứ?

Chương Hà Chỉ nhìn bộ dáng trông mong của người trẻ tuổi, trong nháy mắt nở nụ cười một tiếng.

"Cô nói là nhân sâm mà mỗi lần cô đến cửa hàng của tôi đều phải nhìn nửa ngày rồi lại luyến tiếc mua sao?

Sắc mặt Lục Kiều đỏ lên, có chút ngượng ngùng.

Không phải cô không có tiền sao? Nhìn xem còn không được sao?

Lão gia tử ngài nói như vậy, xin hỏi ngài có bạn bè không?

" Hắc hắc hắc, Chương lão xem lời này của ngài kìa, tôi cũng ngượng ngùng, tôi không muốn chiếm tiện nghi, cho dù chúng ta quen biết tôi cũng không nghĩ ngài có thể cho tôi một chút ưu đãi, tôi chỉ hỏi một chút, tôi dự định mua. "

Lão gia tử à, đã nói rõ ràng như vậy, ngài cho bao nhiêu ưu đãi vậy?

Vừa nghe cô nói lời này, Chương Hà Chỉ hoàn toàn bị chọc cười.

Chậc chậc chậc, cô còn biết ngượng ngùng sao?

Thiếu chút nữa cô đã đem hai chữ" ưu đãi "viết lên mặt mình rồi.

Nghe này, nghe cô vừa nói gì.

Còn không muốn chiếm tiện nghi, nếu cô không muốn chiếm tiện nghi, cũng không ai nghĩ chiếm tiện nghi.

" Nhân sâm ở đây, muốn, bỏ tiền ra mua. "Lão gia tử cái gì cũng ăn chính là không chịu thiệt.

Hắc hắc, ngược lại điểm này lão gia tử cùng Lục Kiều cũng giống nhau.

Nghe lão gia tử nói như vậy, Lục Kiều bĩu môi, trong lòng thầm mắng một câu.. Lão gia tử ngài nhất định không có bằng hữu.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

" Vậy quay đầu lại tôi đến cửa hàng ngài, đúng rồi, phương thuốc của tôi mang tới đây, ngài nhìn xem. "Người bên Kinh Thị phái tới, Lục Kiều rất yên tâm.

Chủ yếu là lão gia tử này thoạt nhìn cũng không phải người bình thường, ở huyện thành nhỏ này còn có thể có quan hệ cùng người trong viện nghiên cứu bên Kinh Thị, có thể thân phận không đơn giản.

Chút nhãn lực này cô vẫn phải có.

Đưa tay nhận lấy phương thuốc, Chương Hà Chỉ mở ra trước mặt Lục Kiều.

Đợi xem các loại dược liệu trên phương thuốc, ông hơi nhướng mày, phương thuốc nhìn rất thú vị, cũng khó trách hoàng Quảng Toàn bên kia phân tích không ra thành phần.

Bây giờ nhìn thấy phương thuốc, Chương Hà Chỉ cảm thấy bên Kinh Thị phân tích không ra, cũng rất bình thường.

Lấy được phương thuốc Chương Hà Chỉ định trở về, chân trước của ông vừa mới đứng lên, chân sau cô gái đối diện liền đi theo.

Một lát sau, ông đi tới cửa, người trẻ tuổi phía sau còn điên cuồng đi theo.

" Tại sao không trở lại làm việc? "

Cho nên, lúc này đi theo ông làm gì?

" Không phải đã nói rồi sao, đi cửa hàng ngài mua nhân sâm nha. "Lục Kiều cợt nhả trả lời một câu, hiện tại cô có tiền, vừa lúc cùng ông trở về cửa hàng thuốc Đông y" nhập hàng ".

Chỉ vài ngày sau khi trở về, công việc kinh doanh đã đến cửa.

Hôm trước Ngô Xuân Ngọc tìm được Lục Kiều, nói là để cô giúp làm một ít thuốc mỡ lần trước.

Đưa tiền, số lượng cần rất nhiều.

Lần trước muốn mười hai hộp, lần này trực tiếp muốn bốn mươi lăm hộp.

Dựa theo một hộp ba mươi đồng, bốn mươi lăm hộp chính là một ngàn ba trăm năm mươi đồng nha.

Tiền lương một tháng cộng cả tiền thưởng của cô cộng lại hơn năm mươi, hơn một ngàn là mấy tháng tiền lương của cô nha.

Người ta muốn đi, Chương Hà Chỉ có thể không cho đi sao.

Lập tức, một già một trẻ cơm còn chưa ăn đã đi ra khỏi nhà hàng.

Bà chủ nhà hàng nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, nhịn không được lải nhải hai câu.

Không ăn cơm đến nhà hàng làm gì chứ?

Bác sĩ Lục làm việc ở bệnh viện gần đó, đến cửa hàng vài lần, ông chủ cũng biết.

Nghe được vợ mình lải nhải, vội vàng đi tới nói bà hai câu.

" Bà lải nhải cái gì, lúc này trong cửa hàng cũng không có khách, bác sĩ Lục đến thì đến, cũng không có ảnh hưởng gì, nói ít hai câu đi. Vừa rồi tôi nhìn thấy, bác sĩ Lục người ta có chính sự, chúng ta mở cửa làm ăn thuận tiện cho người ta chính là thuận tiện cho mình. "

" A, chỉ mình ông làm người tốt, có thể có chính sự gì chứ, hai người nói thời gian dài như vậy, liền đưa cho một tờ giấy, tờ giấy kia viết cái gì cơ mật quốc gia sao? Cũng không phải thư hỏa tốc gì gì đó, còn ra vẻ thần thần bí bí! "Bà chủ nhịn không được lại lải nhải hai câu, nhìn thấy ánh mắt người đàn ông nhà mình trừng qua lúc này mới hơi thu liễm.

Ông chủ thu hồi tầm mắt trừng vợ, xoay người trở về phòng bếp xào rau.

Bà nương này cũng thật lắm chuyện, cả ngày vì chuyện nhỏ nhặt suốt ngày cãi nhau, chỉ là nhàn rỗi mà thôi.