Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 26




Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Tô Thiên Lỗi và hai cậu bạn khác hùng hùng hổ hổ đi tới sân thượng trường học.

Sân thượng rất lớn, xung quanh là lưới phủ cao cao, mặt đất đầy bụi đất và những gói đồ ăn vặt, có thể nói là bẩn.

“Mẹ kiếp.” Tô Thiên Lỗi đá văng bình nước suối dưới đất, trong lòng buồn bực.

“Thiên ca, bỏ đi.”

“Bỏ gì mà bỏ!” Tô Thiên Lỗi mắng chửi: “Bọn họ đừng để ông đây bắt được, nếu không ông sẽ chơi chết bọn chúng!”

Tô Thiên Lỗi mắng hung ác, không cẩn thận chạm đến vết thương ở khóe môi, cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng càng hận Chu Thực hơn nhưng căm ghét nhất vẫn là Thời Mộ.

Đàn em bên cạnh không khỏi cau mày: “Cũng kỳ quái, rõ ràng là Chu Thực kiếm chuyện trước, lão Hoàng không trừng phạt cậu ta thì thôi, còn bảo chúng ta tới đây quét sân thượng là sao.”

“Đúng đấy, không phải lão Hoàng xem trọng cái tên ẻo lả đó chứ.”

“Ài, cậu đừng có nói nữa.” Mấy người hạ thấp giọng: “Nghe đồn lão Hoàng là đồng tính, không phải thầy ấy và tên Thời Mộ đó có một chân chứ.”

Mấy người không ai nghĩ vậy thật nhưng vẫn cười ha ha thành tiếng.

Sau khi cười đùa xong, đàn em lấy điếu thuốc từ trong túi xách ra kín đáo đưa cho Tô Thiên Lỗi, châm lửa, cậu ta tựa vào lưới bảo vệ chậm rãi phả ra một làn khói. “Có chuyện này các cậu có biết không, mấy năm trước có người nhảy xuống từ trên này, nghe nói là cưỡng hiếp bạn cùng phòng, chuyện bại lộ sợ mất mặt nên đã tự sát.”

Tên còn lại gật đầu, cười nói: “Đây không phải là bảy chuyện ly kỳ trong trường chúng ta sao nhưng lại chưa có ai tận mắt thấy.”

“Ha ha ha, làm sao có thể có ai thấy được, vừa nhìn đã biết là giả, nếu thật sự có ma quỷ, ông đây sẽ tiểu chết nó.”

Một điếu thuốc được hút xong, ba người không dám chậm trễ, bắt đầu quét dọn sân thượng.

Ánh nắng sắp tắt dần từ phương xa, trong sự yên tĩnh, Tô Thiên Lỗi nghe được một tiếng kẽo kẹt, cậu nhìn theo tiếng động, cửa sân thượng bỗng chậm rãi mở ra.

Tô Thiên Lỗi chớp mắt vài cái, liếc thấy một nam sinh mặc đồng phục học sinh đi vào từ bên ngoài.

Vẻ mặt nam sinh không có biểu cảm gì, màu da rất không bình thường, tựa như là vôi, ảm đạm u ám.

Cậu ta nhíu mày, quẳng chổi xuống đi qua, đưa tay đẩy vai nam sinh: “Không thấy bọn này đang quét hả, cút ra ngoài.”

Nam sinh giống như người máy, chết lặng vòng qua Tô Thiên Lỗi, đột nhiên điên cuồng chạy về phía trước, chỉ thấy thân thể của cậu ta lướt qua rào chắn, nhảy phốc từ phía trên xuống.

Ba người bị cảnh này dọa sợ.

Tiếp đó, Tô Thiên Lỗi cảm thấy sau gáy lạnh rùng mình.

Con ngươi của cậu đàn em mở to hết cỡ, cậu ta run rẩy giơ cánh tay lên, chỉ ra sau lưng Tô Thiên Lỗi: “Thiên, Thiên ca, cậu cậu cậu, phía sau cậu.”

Sau, phía sau?

Tô Thiên Lỗi cứng ngắc quay đầu.

Là nam sinh vừa nãy, thất khiếu cậu ta đang chảy máu, cười bỉ ổi và quỷ dị: “Khà khà khà, gặp lại mi rồi, ta cũng bắt đầu nhiệt huyết sôi trào rồi đấy...”

Im lặng hồi lâu.

“Á ————!”

Ba nam sinh bỏ lại đồ, lăn một vòng chạy ra khỏi sân thượng.

Chạy đến chỗ bồn hoa, tất cả họ đều bị hù dọa đến mềm chân, một người trong đó nhát gan suýt nữa đã tiểu ra quần.

“Mới vừa rồi, đó không phải là...”

Nói đến đây, họ đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sắc mặt cậu đàn em càng tái nhợt: “Nghe nói học trưởng đó đã quấy rầy không ít nam sinh, sau khi chết... sau khi chết còn là một con ma háo sắc.”

Nói xong, hai người đồng loạt đưa mắt nhìn Tô Thiên Lỗi.

Bình tĩnh xem xét, dáng dấp Tô Thiên Lỗi không tệ, chẳng qua ngày thường hay cợt nhả, trừ mấy tên đàn em xem trọng gia thế của cậu ta ra thì không có một cô gái nào vừa mắt.

Tô Thiên Lỗi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến trong lòng sợ hãi, giọng nói càng thêm rầu rĩ: “Bọn bây, mẹ nó nhìn ông làm gì.”

“Không có gì không có gì.” Họ lắc đầu liên tục, không dám nói lời nào.

Mấy người phủi mông, đi tới ký túc xá.

Một hồi lâu, bước chân Tô Thiên Lỗi dừng lại, vẻ mặt thâm trầm: “Khoan đã.”

“Thiên ca, sao thế?”

“Các cậu nói xem, ma nam kia thích quấy rầy nam sinh có vẻ ngoài xinh đẹp?”

“Ờ, thì sao?”

Tô Thiên Lỗi cười, gương mặt đầy âm mưu.

Có lẽ là vì thắng A1, thái độ của A15 với Phó Vân Thâm rõ ràng đã có thay đổi. Buổi sáng hai người mới vừa vào lớp, các bạn học đã dè dặt tới chào hỏi cậu.

Phó Vân Thâm đều nhất nhất đáp lại, không nói nhiều, chỉ có một chữ ừ.

Sau khi hai người ngồi xuống, ủy viên thể dục ôm một cái hũ đi tới bàn Thời Mộ: “Thời Mộ, đây là hôm qua lớp mình hùn tiền mua cho cậu, sáng nay mới nhờ người mang vào, cho cậu nè.”

Cái đó hũ đó được gói rất kỹ, không nhìn ra là gì.

Ngày đèn đỏ viếng thăm, mỗi thời mỗi khắc Thời Mộ đều trong trạng thái đau đớn, sắc mặt tái nhợt, cô lười biếng rũ mắt: “Đây là gì.”

Ủy viên thể dục nhìn xung quanh một phen, lén lút kề tai cô: “Thận hươu.” (Ở đây bao gồm dương vật và tinh hoàn của hươu)

“... ?”

Vẻ mặt Thời Mộ khó hiểu: “Con mẹ nó cậu nói vậy là có ý gì?”

Ủy viên thể dục nghiêm trang lặp lại: “Thận hươu, chính tông, bổ eo tráng dương, tốt cho ‘gà nhỏ’.”

“Tôi...” Cô nhìn cái hũ, cố nuốt mấy lời thô bỉ xuống.

Bàn trên cũng quay đầu lại: “Đừng khách sáo, Thời Mộ, cậu hãy nhận đi.”

“Đúng đấy, thận của đàn ông khá quan trọng, lúc còn trẻ ba tớ không có tinh, mẹ tớ ngày ngày cho ba tớ uống thận hươu, không lâu sau thì có tớ đấy, lợi hại không.”

“...”

Bạn học, cậu có chắc là không phải do lão Vương hàng xóm lợi hại đấy chứ?

Không, trọng điểm không phải là cái này.

Thời Mộ nhìn chằm chằm cái hũ, cô nuốt nước bọt, khoát khoát tay: “Thôi thôi, tấm lòng của các cậu tôi nhận nhưng tôi thật sự không sao đâu.”

Phó Vân Thâm ngồi phía sau một tay chống cằm, thấp giọng cười khẽ, giọng nói đầy ranh mãnh: “Tôi nghĩ cậu nên nhận đi, dù không sao cũng có thể bồi bổ, 13.”

... 13.

Cậu ta rõ ràng đang xem thường cô!

Chim nhỏ thì không phải là chim sao?! Thật không biết xấu hổ!

Thời Mộ đen mặt, bất đắc dĩ cất cái hũ đi, thấy cô đã nhận, bạn học cả lớp cũng thở phào nhẹ nhõm, cả lớp học lập tức trở về trạng thái sôi nổi, thấy vậy, Phó Vân Thâm cười lớn tiếng hơn.

Tiếng chuông vang lên, tất cả học sinh trở về chỗ ngồi.

Đây là tiết ngữ văn của cô giáo Lưu, cô ôm quyển sách đi lên bục giảng, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng rơi vào Thời Mộ, ánh mắt cô từ ái, cười dịu dàng: “Cô đã nghe kể rồi, Thời Mộ, nếu em muốn xin nghỉ thì cứ nói với cô nhé.”

“... ??”

Cô Lưu cười càng hào phóng: “Cô hiểu mà.”

“... ???”

Sau lưng, Phó Vân Thâm lại cười thầm thành tiếng.

Cô mím môi, hai mắt nhìn bục giảng, một tay đưa ra sau, quơ quào một hồi, cô chộp được bàn tay Phó Vân Thâm đang đặt trên bàn, tay dùng sức, hung hăng bấm vào mu bàn tay cậu. Thực hiện được âm mưu, Thời Mộ cười đắc ý, đang muốn rút tay về thì đột nhiên bị đối phương nắm chặt, trong nháy mắt nụ cười Thời Mộ cương cứng.

Tay của cô rất nhỏ, đầu ngón tay vừa dài vừa thon, mỗi móng tay đều được cắt gọn sạch sẽ mượt mà.

Phó Vân Thâm nhíu mày, khẽ véo nhẹ lấy xương tay nhỏ bé của cô, cầm cây bút bi trên bàn, vẽ chữ lên lòng bàn tay cô.

Cô Lưu đang viết bài trên bảng, Thời Mộ có chút căng thẳng, hơi thở hơi dồn dập, cô thấp giọng quát: “Phó Vân Thâm, cậu buông ra.”

Phó Vân Thâm không nghe, tiếp tục viết.

“Các bạn học, hôm nay chúng ta sẽ học..”

Cô Lưu đã quay đầu lại. Soạt, Thời Mộ rút tay mình về, lưng thẳng nhìn bảng, vẻ mặt thành thật tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Xòe bàn tay, cô len lén liếc mắt.

[13+5 bằng mấy.]

Bằng 18, tưởng cô ngu sao? Đây còn chẳng bằng đề nhà trẻ, không hiểu nổi.

Thời Mộ tức giận dùng khăn giấy lau lau dấu bút trên tay, viết xuống [18, cút.], vò lại thành cục, ném qua.

Phó Vân Thâm liếc nhìn nội dung trong cục giấy, mày rậm khẽ nhíu, cười thật sâu, cậu nhìn chim tước đậu trên cây bên ngoài cửa sổ, thầm nói, đồ đầu đất.

Vào ngày đèn đỏ, Thời Mộ không thoải mái, trở về ký túc xá trước, còn Phó Vân Thâm đến nhà ăn.

Nhét băng vệ sinh vào hộp sữa rỗng, rồi bóp chặt hộp sữa bỏ vào bao rác, cô xách bao rác ném xuống thùng rác lầu dưới, lúc này mới yên tâm nằm lại trên giường.

Thời Mộ cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Phó Vân Thâm.

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Mua cháo đậu đỏ cho tôi là được rồi.]

[QAQ: Đồ ăn thì sao?]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Không cần đồ ăn.]

Cô ăn không vô bao nhiêu thứ, chỉ muốn uống một chén cháo đậu đỏ nóng.

[QAQ: Có cần hay tôi nhờ nhà bếp nấu thận hươu cho cậu luôn không?]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Cút.]

Phó Vân Thâm không nhắn lại nữa.

Để điện thoại di động xuống không bao lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, cô đứng dậy mở cửa, đứng ngoài cửa là một cậu trai nhỏ gầy xa lạ, vẻ mặt đối phương trông có hơi thấp thỏm: “Xin chào, Bối Linh, Bối Linh nhờ tôi truyền lời.”

“Hả?”

Nam sinh nói: “Cô ấy nhắn cậu tối nay tám giờ đến sân thượng trường học.”

Sau khi nói xong, cậu ta vội vã chạy xa.

Thời Mộ gãi gãi đầu, có chút khó hiểu, suy nghĩ một chút, cô vẫn chủ động dùng wechat thêm Bối Linh, sau đó liên lạc với cô ấy.

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Buling, em kêu tôi đến sân thượng làm gì?]

[Bối Linh tỳ bà cao: Em là Bối Linh nè, em không bảo học trưởng đến sân thượng đâu ạ.]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Vậy là anh nghĩ sai rồi, ngại quá.]

[Bối Linh tỳ bà cao: Không sao đâu, học trưởng Thời Mộ, thân thể anh khá hơn chút nào chưa?]

[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: Khá hơn chút rồi, cảm ơn nước gừng đường đỏ của em, cái này là nick của anh, sau này có chuyện liên lạc ở đây là được.]

[Bối Linh tỳ bà cao: Xấu hổ. jpg, vâng.]

Thời Mộ để điện thoại di động xuống, trong lòng vẫn buồn bực.

Lúc này, Phó Vân Thâm xách cơm trở về, còn có cả Chu Thực.

Trừ cháo đậu đỏ ra, Phó Vân Thâm còn mang theo ba cái bánh bao cho cô. Thời Mộ rửa đũa sạch rồi ra ngoài, sau khi ngồi xuống, nói: “Thật kỳ quái, mới vừa rồi có người mượn tên Bối Linh gạt tôi đến sân thượng, không biết là ai.”

“Hả?” Phó Vân Thâm liếc mắt qua: “Bảo cậu đến sân thượng làm gì?”

Thời Mộ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, cậu nói xem tôi có nên đi hay không.”

“Đi.” Phó Vân Thâm trả lời vô cùng dứt khoát: “Cậu ta dụ cậu đến nhất định là muốn chỉnh cậu, nếu lần này cậu không đi, không chắc lần sau cậu ta sẽ có giở trò gì nữa hay không, không bằng ngay từ đầu tóm lấy đối phương.”

Thời Mộ ngậm bánh bao trong miệng, ánh mắt ướt át nhìn cậu, giọng nói mơ hồ không rõ: “Tóm được rồi... Sau đó thì sao?”

Thiếu niên mặt mày tàn nhẫn: “Giết chết.”

“...”

Chu Thực hơi run rẩy: “Thâm ca, có thể đấy, nhưng mà không cần thiết.”

Lông mi Phó Vân Thâm khẽ run, giọng nói không đổi: “Sống dở chết dở.”

“...”

Là một người ngoan độc.

Buổi tối không đợi lớp tự học kết thúc, Thời Mộ và Phó Vân Thâm len lén chạy ra khỏi lớp học lên sân thượng, còn dư lại Chu Thực đang âm thầm quan sát.

Hai người bọn họ mới vừa lên, cửa sân thượng phía sau, lạch cạch, đã bị khóa trái.

Phó Vân Thâm rũ mắt, khom lưng cầm cây lau nhà dưới đất lên.

Quang cảnh ở sân thượng rất tốt, phóng tầm mắt nhìn ra trước cũng có thể tận hưởng được cảnh núi non và mây mù xa xăm, chẳng qua là vô cùng trống trải, có vẻ âm u và cô đơn.

Thời Mộ khổ não gãi gãi đầu: “Không phải bọn họ muốn nhốt chúng ta ở đây cả đêm đấy chứ?”

Thiếu niên ở tuổi này thích nhốt người ta vào phòng vệ sinh hay sân thượng lắm, trong mấy truyện tranh Nhật Bản đều vẽ thế đấy.

Phó Vân Thâm cười thâm trầm, ánh mắt hướng ra sau lưng: “Tôi thấy chi bằng...”