Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 60: Thiếu






Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

“Không còn đâu, hôm nay chúng ta đừng làm anh em nữa đi. Tôi còn phải đi giặt quần áo đây.” Thời Mộ giãy thoát khỏi Chu Thực, ôm đống đồ lớn chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

Chu Thực chợt cản lại, cậy mình cao giữ chặt Thời Mộ, rồi bắt lấy Hạ Hàng Nhất, sau đó dẫn hai người ra thẳng ban công tìm Phó Vân Thâm đang giặt giày chơi bóng.

“Mọi người đã đông đủ, vậy tôi cởi mở nói luôn vậy.” Chu Thực tỏ vẻ nghiêm túc và nhìn Phó Vân Thâm: “Anh Thâm có thể thấy ma quỷ, còn anh Mộ có thể...”

Sau một lúc tạm ngừng, cậu ta quay sang Hạ Hàng Nhất: “Còn cậu nữa, vốn dĩ tôi nghĩ cậu và tôi là người phàm giống nhau, vậy mà cậu lại lừa tôi. Ba người đều lừa dối tình cảm của tôi. Tôi cảm nhận được mọi người đang cô lập tôi, ghét bỏ tôi.”

Thời Mộ: “... Mời khách quan nói ra đánh giá của ngài với tôi đi đã.”

Chu Thực: “Cậu là một người sành ăn.”

“...” Ở khía cạnh nào đó mà nói, quả là đúng thế thật, trong lòng Thời Mộ cực kỳ hài lòng.

Phó Vân Thâm chà giày, chẳng buồn liếc cậu ta, đoạn giễu cợt: “Cậu rất tự biết mình biết ta đấy nhỉ.”

Chu Thực cứng họng, giận dữ kéo tay áo của Thời Mộ: “Anh Mộ, coi cậu ta kìa, cậu quản lý cậu ta đi!!”

Mí mắt Thời Mộ khẽ giật, sau đó hất cái tay không thành thật kia ra: “Tôi không phải là vợ của cậu ta, quản kiểu quái gì?”

Động tác trên tay Phó Vân Thâm hơi khựng lại, cậu mím môi rồi càng mạnh tay chà mũi giày chơi bóng của mình hơn.

[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô giảm -50, nguyên nhân không rõ.]???

Cô nói sai nữa hả?

Thời Mộ đần mặt.

Phó Vân Thâm vẫy khô nước trên giày, bưng chậu nước rồi đẩy ba người kia ra. Sau khi đổi chậu nước khác, cậu lại nghiêm túc giặt giày chơi bóng. Thấy dáng vẻ còn không cam lòng của Chu Thực, Phó Vân Thâm thở dài ngẩng đầu lên: “Nói nhanh đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Chu Thực dẩu môi, ra chiều nũng nịu: “Đàn em tôi vừa mở một quán ăn đêm, bảo chúng ta qua đó cổ động chút xíu.”

Cậu ta đỏ mặt lên, gãi gãi đầu tỏ ra áy náy: “Vì đánh nhau với các cậu và cả thi trượt nên tôi bị trừ tiền sinh hoạt cần thiết hàng tuần rồi, số còn dư lại tôi đã cầm về hết nên vốn dĩ tôi còn ít tiền tiết kiệm, nhưng chút tiền cỏn con đó tôi cũng cho người nhà của thằng em dùng khám bệnh rồi...”

Hạ Hàng Nhất nhìn cậu ta: “Thế nên cậu đi phùng má giả làm người mập hả, chắc bây giờ không có tiền chứ gì?”

Chu Thực giơ ngón tay giữa lên: “Tổng kết rất đúng chỗ.”

Cậu ta ngồi xổm trước mặt Phó Vân Thâm, trông mong nhìn cậu: “Anh Thâm, tuần này chúng ta đi chơi tí đi. Quán ăn đó cách khu nhà của mọi người có bốn con phố à, đi hơn mười phút là đến, dễ lắm. Với lại, lão Hạ mới vừa vào ở, chúng ta phải làm tiệc hoan nghênh để trao đổi tình cảm anh em chút chứ, cậu nói đúng không?”

“Không đi.” Phó Vân Thâm đẩy cậu ta ra, toan đi rót nước.

Chu Thực rất biết quan sát, vọt tới bưng chậu nước lên rồi chạy ra chụp lấy giày chơi bóng đang được phơi nắng. Phó Vân Thâm mặc kệ cậu ta, lau sạch tay rồi vào trong thay quần áo bẩn vì mồ hôi.

Bên Phó Vân Thâm không có hy vọng nên Chu Thực bèn nhìn sang Thời Mộ.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Thời Mộ giật thót, xua tay lia lịa: “Cậu đừng nhìn tôi, tôi không có tiền đâu. Tôi một nghèo hai trắng, không biết phải tìm ai để xin tiền sinh hoạt nữa đây này.”

Chu Thực than thở, ỉu xìu gục xuống bàn. Thật ra cậu ta chỉ muốn đi chơi thôi, kể từ khi bị cắt tiền tiêu vặt, bà chị họ Chu kia không còn để ý đến cậu nữa rồi. Tuy cậu có khá nhiều đàn em nhưng chắc chắn không thể xin tiền đàn em được, mất mặt nhường nào chứ.

“Cậu rất muốn đi hả?” Hạ Hàng Nhất cúi người tới trước mặt cậu.

Chu Thực đáp ừ, cụp mắt xuống: “Tôi chỉ muốn ra ngoài chơi với các cậu thôi. Mọi người cùng nhau ca hát mới thích chứ, đến lúc đó còn có thể gọi nhóm Bối Linh ra chơi cùng nữa.”

Cậu ta là người khó thể ngồi yên, bảo cậu ta ru rú suốt trong nhà mỗi tuần thì cậu ta sẽ điên lên mất. Khó khăn lắm mới quen được mấy người anh em tâm giao, đương nhiên cậu ta muốn ra ngoài vui chơi rồi.

Hạ Hàng Nhất mím môi rồi vỗ lên vai cậu ta: “Được rồi, tuần này tôi sẽ mời các cậu đi.”

Mắt Chu Thực sáng rực lên nhưng lại liên tục lắc đầu.

Hạ Hàng Nhất nhoẻn cười: “Không sao, tiền tiêu vặt của tôi đủ mà. Huống hồ vừa vào thành phố này nên tôi chưa quen với chưa biết nhiều, quả thật tôi cũng muốn đi chơi thử xem sao. Cậu đừng khách sáo, dù gì mấy cậu cũng giúp tôi khá nhiều mà.”

“Được rồi.” Phó Vân Thâm đột nhiên vỗ cái bốp: “Dẫn cậu đi là được, đừng làm phiền người khác nữa, đi giặt quần áo dùm tôi cái nào.”

“Okela!!” Chu Thực cong môi, nhoẻn miệng cười cầm hai bộ quần áo đi giặt.

Thời Mộ nhìn ga giường, chợt nảy ra ý: “Giặt cho tôi với.”

Chu Thực không vui: “Tại sao, cậu đâu có bỏ tiền, tự giặt đi bồ.”

Thời Mộ ưỡn thẳng ngực, không biết xấu hổ đáp như chuyện đương nhiên: “Vì tôi và anh Thâm người nhà, tôi chính là cậu ấy, cậu ấy chính là tôi. Cậu giặt giúp tôi thì đồng nghĩa giặt giúp cậu ấy mà.”

Chu Thực khuất phục logic này, vui vẻ xốc túi đồ giặt và ôm sọt quần áo xuống dưới lầu.

Sau lưng, đôi mắt Phó Vân Thâm chứa ý cười: “Hả? Người nhà?”

Cô sửng sốt, đỏ mặt lên, giả vờ quay lưng lại như không có gì.

“Tôi không phải là người nhà với cậu, đừng nhận thân bậy bạ.” Cậu mở miệng và từ từ dùng khẩu hình phát âm từ “buê đuê”, tiếp đó gương mặt tươi hẳn. Phó Vân Thâm vừa ngâm nga điệu hát vừa vào phòng vệ sinh.

[Đinh! Điểm tình cảm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô +100.]

Điểm tình cảm huynh đệ?

Không phải là điểm huynh đệ hả?

Thời Mộ ôm mặt, tiếp tục đực ra.

Đang ngồi bên cạnh ăn dưa (*), Hạ Hàng Nhất nhìn Thời Mộ lại nhìn Phó Vân Thâm. Cậu nhướng mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

(*) Ở đây bà tác giả chơi chữ, ý nói ăn dưa theo nghĩa đen hoặc đang hóng drama ấy các cậu.

Thứ sáu, chuông tan học vang lên. Chu Thực dẫn đầu lao vào phòng 415. Khi nhóm Thời Mộ trở về thì Chu Thực đã thu dọn xong đồ và đang ngồi trên giường chờ.

Thời Mộ lấy từng món quần áo đã phơi nắng khô trên ban công vào rồi gấp gọn gàng. Chu Thực nhịp nhịp hai chân, đang không thể chờ đợi thì đột nhiên nhớ tới một món đồ đã bị lãng quên từ lâu. Cậu ta kéo ngăn tủ đầu giường ra rồi kiếm cái USB ở trong đó. Thời Mộ nhìn qua, đó không phải là cái mà bốn đàn anh quỷ kia để

chapter content