Phó Vân Thâm cười, chỉ vào tivi: “Cái con mắt to đùng đó của mày để trang trí đấy hả? Mày nói đây là đánh cờ?”
Phó Vân Thụy đang uất ức, mắt chợt chuyển rồi lập tức im bặt.
Trên màn hình tinh thể lỏng cực lớn, nam nữ đang triền miên, ưm a không ngừng, chừng mực lớn đến độ làm mặt cậu ấy đỏ tới mang tai. Phó Vân Thụy ấp úng, cúi đầu mân mê áo, hồi lâu không lên tiếng.
Phó Vân Thâm tắt tivi, xé tất chân trên đùi xuống, cuộn thành cục rồi nhét vào thùng rác. Đoạn cậu liếc nhìn em trai, hỏi: “Sao hôm nay mày lại qua chỗ anh, nói với mẹ của mày chưa?”
Cẩn thận ngước đôi mắt ướt nhẹp lên, Phó Vân Thụy lí nhí đáp: “Mẹ đi Anh rồi. Em nói với tài xế hôm nay đến chỗ bạn để học.”
Phó Vân Thâm hừ cười: “Nói dối như mày có thể lừa gạt được Phó Xuyến à? Ngây thơ.”
Phó Vân Thụy lại lâm vào im lặng.
Phó Xuyến dạy dỗ cậu ấy nghiêm khắc, bình thường luôn bị theo dõi suốt hai mươi bốn tiếng, dù bà ta đã xuất ngoại nhưng cũng sẽ sai người quan sát cậu ấy. Tình huống như hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn, cậu ấy muốn thừa cơ vệ sĩ lơi lỏng, tới đây thăm anh mình chút xíu. Dù gì hai người cũng là anh em ruột, mấy ngày không gặp sẽ nhớ đến phát sợ, thế nhưng anh trai lại không nghĩ vậy.
Cậu ấy đảo con ngươi, mắt dừng trên người Thời Mộ. Giật mình, suy nghĩ của cậu ấy chợt hoảng hốt.
Thời Mộ cười phủ phê xong mới nhận ra Phó Vân Thụy đã dời sự chú ý đến chỗ cô, khiến nội tâm cô hốt hoảng chốc lát, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô rời khỏi Nhất Trung đã mấy tháng, trong thời gian này cơ thể cao vọt lên không ít, còn cắt tóc. Nguyên chủ là người luôn trang điểm đậm, hiện nay cô đã tháo bỏ lớp hoá trang, thay đổi hình tượng, như thay da đổi thịt, đến cả Thời Dung cũng không nhận ra cô. Phó Vân Thụy mới chung đụng không bao lâu thì sao có thể nhận ra được.
Thời Mộ cười lộ ra bốn chiếc răng trắng như tuyết với cậu ấy: “Lần trước tôi đã tới đây rồi.”
Phó Vân Thụy lập tức ngộ ra, mỉm cười: “Anh Thời Mộ.”
Tiếng anh kia được kêu đặc biệt thân thiết.
Cậu ấy lại nhìn về phía tên ngốc nghếch bên cạnh.
Chu Thực nhiệt tình tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên Chu Thực, bạn của anh cậu.”
“Chào cậu.” Thái độ lạnh nhạt hẳn.
“Được rồi, đừng làm quen nữa.” Phó Vân Thâm không kiên nhẫn đẩy Chu Thực ra: “Tối nay cậu ngủ ghế sofa. Thời Mộ đến phòng khách. Phó Vân Thụy ngủ trên giường sofa trong phòng anh, ngày mai mày bò về sớm cho anh.”
Phó Vân Thụy ờm lên, tủi thân cực kỳ.
Dặn dò xong, Phó Vân Thâm một mình lên lầu.
Chu Thực ngửi mùi rượu trên người, vò vò đầu, rồi đi thẳng ra phòng tắm.
Phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ cười với Phó Vân Thụy, chuẩn bị chạy trốn thật nhanh.
“Dáng vẻ của anh rất giống một bạn học của em, cậu ấy có một em gái ruột, cũng tên Thời Mộ.” Phó Vân Thụy nhìn vào mắt cô và mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Vừa rồi cậu ấy đã cảm thấy cô hơi quen mắt, hoàn hồn mới nhớ ra cô trông khá giống Thời Lê.
Trong lòng hoang mang, cậu ấy cảm thấy mọi thứ quá mức trùng hợp.
Thời Mộ thầm thót tim, đoạn bước lên kéo lấy Phó Vân Thụy, cười một cách lưu manh và vô lại: “Vậy không phải tình cờ quá sao, cô ấy đẹp không?”
Đây là hỏi khó Phó Vân Thụy rồi, cậu cau mày lặng lẽ nhớ lại dáng vẻ của cô gái đó.
Hai người một học lớp chuyên, một học A16, cả năm qua nói chuyện rất ít với nhau. Sau đó Thời Mộ bắt đầu theo đuổi cậu, còn nhiều lần chặn ở cổng trường. Mỗi lần gặp mặt, cô bé đều để kiểu đầu dreadlock, mặc quần ngắn nóng bỏng, lông mi được phủ hết lớp này đến lớp khác, phải nói gương mặt trang điểm rất đậm... Cậu chưa từng thấy qua hình dáng thế nào, bình thường cô nói chuyện cứ ỏn ẻn, ngấy hệt như nước đường.
“Cũng, cũng được ạ.”
Thời Mộ đè thấp giọng: “Đẹp thì cậu giới thiệu cho tôi chứ sao.”
Phó Vân Thụy không đáp lại.
Thời Mộ cười hì hì: “Sao vậy, cậu cũng để ý cô kia rồi hả?”