Nền nếp của Nhất Trung rất chặt chẽ, cổng vào được canh gác cẩn mật, khi lão Hoàng dẫn mọi người vào cửa thì lập tức thu hút ánh mắt của một số lượng lớn người.
Vụ bê bối cách đây không lâu đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với lão Hoàng, dáng vẻ của anh rất dễ nhận biết, mọi người nhìn là có thể nhận ra anh ngay, đồng thời phía sau còn có Thời Mộ đi theo.
Gương mặt của Thời Mộ vô cùng xuất chúng, mị cổ giúp nâng khí chất của cô cao lên không ít, thoạt nhìn hoàn toàn không hề giống người thật mà như một minh tinh cao quý nào đó.
Bối Linh cùng đi tới, ánh mắt kiên định, lồng ngực thẳng tắp, nghĩ dù thế nào mình cũng không thể rụt rè sợ hãi làm mất mặt nam thần được.
Vì thi đấu, cấp cao trường học đã cố ý sắp xếp phòng nghỉ cho các học sinh tới so tài. Lão Hoàng dẫn hai người thẳng qua đó, còn lại Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất chờ đợi ở đại sảnh thính phòng thể dục.
Kiểu thi đấu tập thể dục theo nhạc này vốn không có nhiều người tới xem, mỗi trường học đều dẫn theo vài học sinh đến hỗ trợ hiện trường. Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất ngồi xuống chờ ở hàng ghế đầu, đợi một hồi thấy hơi chán nản.
Một tay Phó Vân Thâm chống cằm, cậu rảnh rỗi nghịch điện thoại di động.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Lúc này, có một bóng đen bao phủ trên đầu, thậm chí còn có hương thơm bay tới.
“À ừm... Em có thể xin WeChat của anh không ạ?”
Là một học sinh Nhất Trung, dáng vẻ rất thanh tú, gương mặt cô nàng vừa khẩn trương vừa thấp thỏm.
Phó Vân Thâm hơi ngước lên, đôi mắt hung dữ và đầy lạnh lùng không hợp tình người, tóm lại chính là không dễ dây vào. Nữ sinh sửng sốt rồi cẩn thận lùi về sau, hoảng hốt chạy xa.
Phó Vân Thâm cười giễu, thu lại ánh nhìn.
Hạ Hàng Nhất thì thào: “Vân Thâm, cậu dữ quá, doạ bạn gái chạy rồi kìa.”
“À.” Về chuyện này, cậu tỏ ra thờ ơ.
Hạ Hàng Nhất không nhiều lời nữa, chợt chuyển ánh nhìn, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang kiểm tra thiết bị ở dưới sân khấu, cậu ấy vội vàng vẫy tay: “Thời Mộ!”
Chất giọng trong trẻo vang vọng trong phòng thể dục to rộng, tức khắc thu hút khá nhiều người nhìn qua đây. Tuy nhiên, khi người kia quay lại, Hạ Hàng Nhất mới phát hiện mình nhận lầm người. Bóng lưng của đối phương khá giống Thời Mộ, nhưng mặc đồng phục Nhất Trung, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt nhạt nhoà hệt như một người bệnh, không hề sáng sủa như Thời Mộ.
“Thời Lê?” Bạn học bên cạnh cùng gọi anh, Thời Lê quay lại, lông mi run rẩy, đoạn rời ngay khỏi đại sảnh thể dục.
Chín giờ bốn mươi, cách thời gian bắt đầu thi đấu còn khoảng hai mươi phút nữa.