Thời Mộ liếm đôi môi khô khốc, cụp mắt xuống lẩm bẩm: “Tôi bất cẩn bị té...”
“Ồ.” Phó Vân Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không hỏi nữa.
Thời Mộ hơi bất ngờ, đáng lẽ cậu sẽ truy cứu, vậy mà cậu đã tin rồi?
Rất nhanh đến số 23 Đông Thành, chàng trai cõng cô vào phòng, bây giờ không còn sớm, chờ nấu cơm xong có lẽ đã tối rồi. Vì vậy Phó Vân Thâm ra ngoài mua cháo nhẹ cho cô. Sau khi tuỳ tiện ăn vài miếng thì cô buông đũa xuống.
Cô ngồi trên ghế sofa ngước nhìn: “Cậu phải về hả?”
Phó Vân Thâm “ừ” đáp: “Về nhà mang đồ dùng rửa mặt và quần áo thay tới, với lại giúp cậu xin nghỉ học một ngày. Cậu ăn xong thì đi nằm đi, tôi về dọn cho.”
Dặn dò xong, Phó Vân Thâm vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu chàng, trong lòng Thời Mộ thấp thỏm, không kìm lòng được hỏi hệ thống: “Cậu nói xem cậu ta có đến trường điều tra không thế?”
Hệ thống đang tự dọn rác nên âm điện vô cùng bất ổn: [Điều tra chứ, nhưng dù có camera thì cậu ta cũng không thể điều tra được gì đâu.]
Thời Mộ thầm bất an: “Lỡ như điều tra ra thì sao, dù gì cậu ta cũng là tổng giám đốc bá đạo mà.”
Hệ thống im lặng một hồi rồi tiếp lời: [Kí chủ, quyền lợi của đại lão có lớn đến đâu chăng nữa, cũng sẽ không tuỳ tiện điều động camera được, tưởng đồn cảnh sát là do nhà cậu ta mở hay gì? Đây đâu phải là tiểu thuyết, nghĩ gì thế.]
Thời Mộ bĩu môi: “Tôi không thích nghe mấy câu này, ngộ nhỡ chúng ta là người trong tiểu thuyết thì sao hả? Cậu đắc ý cho cố vào, coi chừng tác giả viết cho cậu chết đấy.”
Thời Mộ nhanh mồm nhanh miệng nên hệ thống hoàn toàn không cãi nổi, bởi vậy nó quyết định ngậm miệng lại.
Thời tiết mùa hè ở Lĩnh Thành hay thay đổi, buổi sáng trời trong mây trắng nhưng đến chiều mây đen đã giăng đầy. Nhác thấy một trận mưa lớn sắp kéo tới thì Phó Vân Thâm đã một mình xuất hiện tại cổng Nhất Trung. Bây giờ là thời gian lên lớp, bởi vậy sau khi tiễn nhóm học sinh tới dự thi ban sáng, cổng lớn lại đóng chặt.
Cậu dựa vào vách tường, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc cho Hạ Hàng Nhất. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Phó Vân Thâm mở lời trước: “Chuyển cho Bối Linh.”
Hạ Hàng Nhất giật mình, cầm điện thoại xuống lầu: “Vân Thâm tìm cậu nè.”
Đôi mắt Bối Linh đầy thận trọng, cô ấy nói chuyện như mèo con bị hoảng sợ: “Anh Phó?”
Phó Vân Thâm không dài dòng mà nói thẳng: “Thời Mộ bị thương ở đâu?”
Bối Linh đáp: “Em không rõ lắm ạ. Anh ấy cứ vậy từ chỗ cầu thang ra ngoài.”
Bối Linh “vâng” trả lời: “Lúc ấy bọn em đang ở phòng nghỉ tầng bốn, sau đó Thời Mộ bị gọi đi, có lẽ khoảng hơn mười phút sau mới về, rồi cứ vậy đó.”
Phó Vân Thâm hỏi tiếp: “Bị ai gọi đi?”
Bối Linh tạm ngừng: “Em không biết.”
Phó Vân Thâm: “Cậu ấy ra khỏi từ toà nhà nào, em còn nhớ rõ không?”
Bối Linh: “Toà nhà dạy học bên cánh bắc ạ.”
Cánh bắc à...
Phó Vân Thâm nhìn quanh vào bên trong, rồi cúp điện thoại.
Cậu đội mũ, khoác áo, đeo cặp và lục lọi thẻ học sinh từ trong túi ra, đoạn đi thẳng tới trước chốt gác cổng và nói với bảo vệ: “Chào anh ạ, em là học sinh của trường liên kết Anh Nam, hôm nay bạn học Thời Mộ của em tới dự thi. Vì bị thương nên cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện, chưa kịp cầm đồ đạc