Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 74




Chuyển ngữ: Gà

Phó Vân Thâm xem tài liệu về nhà họ Thời. Nhà họ Thời kinh doanh quần áo, nhà máy ngày càng phát triển và có chút danh tiếng ở Lĩnh Thành. Nhà họ Thời có một đôi con trai con gái. Con lớn nhất tên Thời Lê, 17 tuổi, từ nhỏ đã yếu ớt, hiện tại đang học ở trường trung học số 1, được người nhà bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng; con gái nhỏ tên Thời Dung, nhỏ hơn con lớn một tuổi, dù không thông minh như con lớn nhưng rất được yêu thích.

Ngón tay thon dài của cậu lật qua tờ thứ hai, bên trên đính kèm một tấm hình. Cô gái trong hình mặc áo hở rốn bó sát người, quần ngắn khó thể che hết phần bắp đùi. Cô ta trang điểm cực đậm, tô môi đỏ như máu, kẻ mắt đen, dán mi giả, hoàn toàn không thấy rõ được rốt cuộc mặt mũi trông ra sao. Phó Vân Thâm cau mày, tiếp tục nhìn xuống trong sự khó chịu. Cô gái này được nhà họ Thời đón về năm ngoái, không nói rõ có phải con ruột hay không, chỉ biết tên là Thời Mộ, ở trường luôn không được chào đón. Vả lại, mối quan hệ giữa anh chị em cũng không tốt lắm, sau đó vì quyến rũ Phó Vân Thụy nên đã bị cho nghỉ học...

Quyến rũ Phó Vân Thụy

Năm từ to chói lọi này khiến Phó Vân Thâm hốt hoảng.

Cậu bình tĩnh lại rồi bấm số điện thoại của chú Vương: “Tôi đã nhận được tư liệu của chú rồi, nhưng tôi có một câu hỏi.”

Chú Vương là quản lý kỹ thuật dưới trướng của chú Phó Vân Thâm, luôn rất cung kính với cậu: “Xin cậu cứ hỏi.”

Phó Vân Thâm hít sâu một hơi: “Phó Vân Thụy trong tài liệu... Là Phó Vân Thụy mà tôi đang nghĩ đến sao?”

Chú Vương tạm dừng, đáp: “Là em trai của cậu.”

Phó Vân Thâm: “...”

Chú Vương: “Nghe nói tổng giám đốc Phó đã đến nhà họ Thời làm ầm ĩ một trận vì chuyện này. Lúc ấy, những lời đồn đãi vô căn cứ đã lan rộng khắp trường học, sau đó cô gái kia bị khuyên thôi học.”

Phó Vân Thâm dựa vào ghế sofa, ngón tay đẹp đẽ khẽ gõ lên đầu gối, yên lặng vài giây, cậu tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cô gái đó có phải là con gái ruột của nhà họ Thời không?”

Chú Vương cười, nói: “Chắc không phải đâu, tôi đã đi thăm dò, trong hộ khẩu nhà họ Thời không có tên Thời Mộ. Nếu là con gái ruột thì chắc chắn họ sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu. Tôi đoán nhà họ Thời sợ mất thể diện nên mới đưa cô con gái này vào một trường kĩ thuật nội trú nào đó rồi.”

“Cám ơn chú, chú Vương.”

Cúp điện thoại, Phó Vân Thâm lại mở tập tài liệu thứ hai ra, đây là Thời Mộ.

Không biết sao, Phó Vân Thâm đột nhiên hơi hồi hộp.

Bình tĩnh lại, cậu lật trang đầu tiên, trong đó viết rằng Thời Mộ là người dân tộc Lê, không cha không mẹ, luôn sống cùng ông ngoại tại Án Thành, cuộc sống vô cùng nghèo khó, vì tính tình dễ chịu nên hàng xóm láng giềng rất thích cô. Sau này ông ngoại qua đời vì bệnh tật, Thời Mộ một mình tới Lĩnh Thành...

Hai tập tài liệu này trông như thể không có liên quan gì đến nhau, bởi hai người này từ cuộc sống đến tính tình cực kì khác nhau. Cẩn thận ngẫm nghĩ, cậu lại cảm thấy có rất nhiều điểm dây mơ rễ má.

Phó Vân Thâm hồ nghi Thời Mộ là con gái nhà họ Thời, nhưng vấn đề là nhà họ Thời chỉ có một con trai và hai con gái, theo giới tính thì không giống; tuy vậy nếu như không phải thì tại sao Thời Dung lại đẩy Thời Mộ? Hôm ở quán bar, sao Thời Mộ lại lén họ đi tìm Thời Dung?

Phó Vân Thâm nhắm mắt suy tư. Lúc Thời Mộ chuyển qua Anh Nam, cô Thời Mộ kia trùng hợp thôi học trường trung học số 1, sau lần đó thì mai danh ẩn tích, người nhà không còn tìm cô ấy nữa. Thêm nữa, mấy tháng trước Thời Mộ còn lén cậu gặp gỡ Thời Lê.

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Nhớ đến hai gương mặt gần như giống hệt nhau của Thời Lê và Thời Mộ, Phó Vân Thâm nhíu mày thật chặt.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ con gái nhà họ Thời thật ra là nam giả nữ? Hoặc là, Thời Mộ bây giờ là nữ giả nam?

Phó Vân Thâm càng nghĩ càng rối, thậm chí còn cảm thấy mình quá hoang đường, đang yên đang lành đứa con gái nào lại giả trai trà trộn vào phòng ngủ nam chứ, chẳng lẽ ăn no rỗi việc.

Vậy lỡ như...

Thời Mộ ăn no rỗi việc thì sao? Được rồi, coi như cô ăn no rỗi việc giả trai đi, vậy sao có thể... có thể cương cứng vào sáng sớm thế được?

Phó Vân Thâm chẳng hiểu nổi, quyết định không nghĩ nữa, thay vì nghi này nghi nọ, chi bằng tự mình chứng thực. Cậu xé nát tài liệu ném vào thùng rác, sau đó đeo cặp và hành lý rời khỏi nhà.

Sau vài trận mưa, cuối cùng Lĩnh Thành cũng nghênh đón mùa hè oi bức.

Thời Mộ lê cái chân bị thương tới chỗ cây hòe trong sân, cẩn thận ngồi lên xích đu, rồi ngẩng đầu đón lấy ánh mặt trời nóng rực.

Dáng vẻ thảnh thơi của cô không khỏi khiến hệ thống buông lời cạnh khoé: [Cô đang bị người ta điều tra kia kìa, thế mà còn có thời gian ngồi đây phơi nắng nhỉ.]

Thời Mộ hé mắt: “Ai rảnh bi nhức trứng đi điều tra tôi? Thời Lê à? Anh ta bị khùng hả.”

Hệ thống không khỏi tiếc thương thay Thời Lê một giây, đáp: [Đại lão đấy.]

Mông Thời Mộ lảo đảo, suýt nữa cô đã ngã chổng vó xuống khỏi xích đu, ngạc nhiên hỏi lại: “Phó Vân Thâm?”

Không thể nào, nếu rảnh rỗi, quá lắm có lẽ Phó Vân Thâm sẽ viết mấy bộ tiểu thuyết thịt văn nhảm nhí, không thì sẽ làm Toán. Đang yên lành cậu điều tra cô làm gì?

Hệ thống trông có vẻ khá hả hê: [Chuyện cô bị thương đã khiến Phó Vân Thâm nghi ngờ, vì vậy cậu ta lén đến trường trung học số 1 điều tra, vô tình bắt gặp Thời Dung, lại vô tình khám phá ra mối quan hệ giữa cô và em trai cậu ta. Thế nên, bây giờ Phó Vân Thâm ngờ rằng cô chính là cô con gái đã biến mất của nhà họ Thời.]

Cuối cùng Thời Mộ bắt đầu luống cuống, giọng cũng trở nên bất an: “Vậy vậy vậy vậy làm sao đây? Nếu bị Phó Vân Thâm nhận ra, tình cảm anh em của bọn tôi chắc chắn sẽ tan tành, cậu ấy sẽ hắc hóa vì bị kích thích đó...”

Thời Mộ không dám nghĩ, trăm phần trăm cô sẽ bị Phó Vân Thâm xé xác cho xem.

Hệ thống chế giễu cô: [Ký chủ đừng sợ, tôi đã giúp cô tái cấu trục số liệu thân thể rồi, dù cậu ta thật sự theo tư liệu tìm được nhà cửa của cô thì cũng chỉ có thể tìm hiểu được mấy chuyện xung quanh cô thôi. Trước mắt, điều cô nên lo lắng là làm thế nào để Phó Vân Thâm không phát hiện ra giới tính thật của cô đó.]

Hệ thống nói đúng, việc cô có phải con cái của nhà họ Thời không không quan trọng, quan trọng là giới tính!

Thời Mộ chống nạng đứng dậy, khập khễnh đi ra ngoài.

[Cô đi đâu thế?]

Thời Mộ: [Tôi đi mua cái bô tiểu đứng, trước kia tôi từng thử đứng tiểu rồi, tuy thành công nhưng nó hay bị chảy xuống, nhìn gớm lắm.]

[...]

Hệ thống đã tồn tại trăm năm, phục vụ qua hằng hà sa số ký chủ, nhưng đây là người có phong cách kì quặc nhất, làm việc không theo lẽ thường nhất mà nó từng gặp, cho cô tới thế giới truyện tranh thịt văn quả là phí của trời. Biết vậy, nó đã cho cô đến thế giới xuyên nhanh từ sớm rồi, tiếc quá tiếc quá, vô cùng đáng tiếc.

Thời Mộ vừa ra ngoài thì chợt chạm mặt Phó Vân Thâm. Sống lưng cứng đờ, cô từ từ rụt chân về.

Phó Vân Thâm quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cậu muốn đi đâu vậy?”

Thời Mộ cười hì hì: “Đói bụng ấy mà.”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

“Tôi có mang cơm cho cậu đây.” Phó Vân Thâm quơ quơ đùi gà ướp. Sau khi chuyển hết túi sang tay phải, Phó Vân Thâm nắm cánh tay Thời Mộ, dìu cô đi từ từ vào trong.

Thời Mộ đẩy cánh tay rắn chắc của cậu ra: “Chân tôi không bị gãy đâu.”

“Ừ.” Cậu vẫn không nới lỏng sức tay.

Hai người vào phòng. Thời Mộ nằm lại xuống giường. Phó Vân Thâm quay vào bếp dọn dẹp đồ vừa mua được. Cô lấm la lấm lét nhìn quanh ra ngoài, trống ngực đập thình thịch. Phó Vân Thâm trông xàm xàm, nhưng trong xương vẫn là một đại lão thông minh, nếu cô sơ sẩy làm bại lộ bí mật, Phó Vân Thâm sẽ lập tức nhìn ra ngay. Hôm nay cậu đã hoài nghi rồi, đương nhiên phải nóng lòng đến đây vạch trần cô thôi.

Thời Mộ vò tóc, đầu óc rối bời.

[Hệ thống, cậu thật sự không thể đổi giới tính cho tôi sao? Nhân yêu cũng được.]

Hệ thống: [... Trong đầu cô đang nghĩ cái quái gì thế?]

Thời Mộ: [Tôi muốn biến thành nhân yêu, cái loại có JJ ấy.... ]

Hệ thống: [Ký chủ, không thể, cũng không cần thiết...]

Khủng khiếp quá đi mất, nó chọn tới chọn lụi, vì vừa ý tính tình nghiêm túc và phẩm chất học giỏi của Thời Mộ, tin chắc người thế này có thể định hình lại thế giới quan của đại lão. Thế nhưng, hệ thống ngày càng cảm thấy mình chọn sai người rồi, nó sợ rằng Thời Mộ sẽ đưa đại lão vào khe núi mất thôi.

“Thời Mộ.” Lúc này, Phó Vân Thâm ra khỏi nhà bếp.

Thời Mộ vội vàng ngồi ngay ngắn.

Phó Vân Thâm dựa vào khung cửa, cười đùa: “Bác sĩ nói vết thương của cậu không thể dính nước, tối nay tối tắm cho cậu nhé.”

Mẹ kiếp, giờ chơi lớn vậy hả, bảo người ta chơi tiếp thế nào?

Thời Mộ căng thẳng nghiến răng, khẽ cắn môi, nhưng không thể thẳng thừng từ chối. Vốn dĩ Phó Vân Thâm đến để thăm dò, nếu cô từ chối, chắc chắn sẽ càng làm cậu nghi ngờ, vì vậy cô cười tươi rói: “Được, lần trước tôi đấm lưng cho cậu, lần này đổi sang cậu chà lưng cho tôi nhá.”

Cô đồng ý vô cùng sảng khoái, khiến Phó Vân Thâm hơi sửng sốt. Mắt hơi ánh lên, cậu cất giọng trầm thấp đầy gợi cảm: “Được thôi, vậy tôi đi chuẩn bị bữa trưa, ăn xong sẽ bôi thuốc cho cậu.”

Cửa phòng được khép lại. Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, Thời Mộ lại chìm vào bất an.

Cô rầu rĩ đến mức sắp hói hết đầu rồi, trong đang khi vô cùng sốt ruột thì đột nhiên cô nảy ra một ý, nếu cô nhớ không lầm thì trong nhà hình như còn thừa lại rượu trái cây mà lần trước chưa uống hết...

Thời Mộ liếm môi, cười xấu xa.