Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 91




Sau khi sức khỏe tốt lên, Phó Vân Thâm vì không chịu được tiếng ồn nên đã xuất viện sớm. Cậu là bệnh nhân, Thời Mộ đương nhiên không thể để cho cậu ở một mình, chỉ có thể đưa Phó Vân Thâm trở về nhà mình.

Lúc từ bệnh viện trở về là khoảng 10 giờ, còn sớm, Thời Mộ chuẩn bị đi ra ngoài mua một chút đồ ăn.

Quan trọng nhất là cô phải mua một cái Tấn Giang giả khác, trước đây cô từng mua hai cái, một cái bị cháy, một cái lại bị vứt đi, có lẽ là do lần trước dọn tủ, cô không để ý nên vứt vào thùng rác. Nghĩ đến số tiền 10000 tệ phải bỏ ra để mua cái kia, Thời Mộ không nhịn được mà đau lòng, tiếc nuối.

Mang theo ví tiền, đi giày thể thao, Thời Mộ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu vậy?" Nghe được động tĩnh, Phó Vân Thâm đang nằm ở phòng ngủ vội vàng đứng dậy.

"Ra ngoài mua chút đồ thôi, cậu ngủ tiếp đi."

Ánh mắt Phó Vân Thâm mang theo hoài nghi, mím chặt đôi môi khô khốc, trầm mặc đi tới, nhặt giày từ trên giá giày lên, cúi người đi vào, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt phượng hẹp dài, ý tứ đã rõ ràng.



Thời Mộ yên lặng mấy giây rồi nói: "Tôi muốn đến cửa hàng tình thú."

Hai mắt Phó Vân Thâm sáng lên.

Thời Mộ lập tức gạt bỏ suy nghĩ của cậu: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi mua để tự mình dùng."

. . . Tự mình dùng.

Phó Vân Thâm không những không dừng việc suy nghĩ nhiều, ngược lại càng nảy ra thêm nhiều ý nghĩ kỳ quái hơn.

Nghĩ đến trước đây trong ngăn kéo của Thời Mộ còn có trứng rung màu hồng phấn cùng đủ loại hành vi khác thường của cô, khóe môi Phó Vân Thâm hơi nhếch lên, chống khuỷu tay vào khung cửa, tư thế vô cùng đẹp trai: "Tôi không cần tiền."

Cậu nghĩ rồi, cậu rất thẳng, không phải cong.

Thời Mộ trừng to mắt, hai tai nhanh chóng đỏ lên, đưa tay kéo cánh tay Phó Vân Thâm xuống, thẹn quá hoá giận: "Cậu đang mơ giữa ban ngày hả?"

Thời Mộ nhìn cậu ta một cái rồi bước ra khỏi cửa.



Phó Vân Thâm nhíu nhíu mày, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.

Thời Mộ liếc xéo thiếu niên một chút, cuối cùng nhắc nhở: "Tôi không nói đùa đâu, cậu thật sự muốn đi cùng tôi?"

Hai tay của cậu đút túi, ánh nắng thiêu đốt khiến cậu không mở nổi mắt, đôi mắt phượng đen híp híp lại một nửa, khóe mắt rũ xuống, con ngươi càng thêm sâu thẳm mà lại xinh đẹp.

"Ừ." Phó Vân Thâm không mặn không nhạt lên tiếng.

Sau khi bắt xe đi thẳng đến khu phố thương mại, Thời Mộ đứng trước cửa hàng tình thú quen thuộc nhưng lại do dự.

Tại sao hôm nay cô lại cảm thấy có hơi kỳ lạ và xấu hổ nhỉ?

Nghĩ lại hai lần trước đến cũng không có cảm giác này mà?

Hai người đàn ông. . . À không, một người đàn ông cùng một giả đàn ông giữa ban ngày đến loại địa phương này, nghĩ thế nào cũng có cảm giác không đúng.

"Sao không đi vào?" Thấy Thời Mộ vẫn đang đứng mãi ở trước cửa, Phó Vân Thâm không nhịn được mở miệng thúc giục.

Thời Mộ liếc cậu một cái, đi vào.

Ánh mắt Phó Vân Thâm nhìn qua hai hàng chữ trước cửa: Một người đàn ông không thể quyết định kích thước của mình, nhưng bạn có thể. Anh ấy không thể thỏa mãn niềm vui của bạn, chúng tôi có thể.

". . ." Thật là lộn xộn.

Phó Vân Thâm nhíu mày, thu lại ánh mắt.

Nhìn thấy có người đi vào, nhân viên bán hàng hướng về phía họ cười nhẹ, nhìn thấy Thời Mộ thì sửng sốt một chút sau đó ý cười sâu hơn: "Quý khách, hoan nghênh trở lại."

Trở lại ?

Phó Vân Thâm nhướng mày.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Vân Thâm, Thời Mộ ho khan để che đi sự xấu hổ của mình, nói chuyện với nhân viên bán hàng như thường lệ: "Tôi muốn..."



"Tình cờ là bên này có mẫu mới. Chất liệu này tốt hơn lần trước. Tấn Giang giả còn có lỗ ẩn mát xa, thuận tiện thỏa mãn sở thích của quý khách và người yêu." Sau đó, nhân viên bán hàng rất có ý tứ nhìn sang Phó Vân Thâm mỉm cười.

Cậu nhướng mày, trong lòng chợt không vui.

Thời Mộ không để ý tới cảm xúc của Phó Vân Thâm, lắc đầu nói: "Lấy loại bình thường là được rồi. Mà này, cái này có chống cháy không?"

Chống cháy?

Người bán hàng nhìn Thời Mộ rồi nhìn Phó Vân Thâm, hai má đỏ bừng, lắp bắp: "Nói chung là nếu chỉ bình thường ... sẽ không bốc hỏa. Tôi nghĩ các ngài có thể ... nhẹ nhàng hơn một chút?"

Phó Vân Thâm: ". . ."

Thời Mộ: ". . ."

Thời Mộ vội vàng giải thích; "Cô hiểu lầm rồi, là nghĩa đen trên mặt chữ, chống cháy á."

Ngay cả cô bán hàng đã quen với việc đời cũng không khỏi ngượng ngùng khi gặp phải tình huống này.



Thời Mộ cũng không tốt hơn là bao, cô đưa tay hướng trên mặt phẩy phẩy gió: "Lấy cái này đi."

Người bán hàng hỏi: "Số đo bao nhiêu ạ?"

Thời Mộ nói: "XL."

Cô nhân viên bán hàng tỏ vẻ ngượng ngùng: "Chắc chắn ạ?"

Thời Mộ gật đầu: "Chắc chắn."

Nhân viên bán hàng băn khoăn: "XL khi mở rộng sẽ là 20cm, tôi nghĩ ..."

Thời Mộ vừa mở miệng, đang định nói chuyện, Phó Vân Thâm đột nhiên kéo người về phía sau rồi lạnh giọng nói: "Lấy số nhỏ nhất S."

Thân hình Phó Vân Thâm cao lớn, trong giọng nói còn mang theo khí thế không cho phản bác, lại nhìn mặt cậu cực kì đẹp trai, quả thực khiến người khác vô thức mà mê muội. Người bán hàng ngơ ngác gật đầu rồi dựa theo lời Phó Vân Thâm mà lấy đồ.

Thừa dịp người đi lấy đồ, Thời Mộ bất mãn kéo tay áo Phó Vân Thâm : "Cậu làm gì vậy? Số S chỉ có 8cm, nếu bị Chu Thực phát hiện khẳng định cậu ta sẽ chế giễu tôi đinh bị nhỏ lại."

Nghe vậy, Phó Vân Thâm rất tức giận, chế nhạo: "Cậu còn mong đợi thứ này lớn hả?"



Thời Mộ không nói, cúi đầu ấm ức.

Ánh mắt Phó Vân Thâm nóng rực, giống như cười mà không phải cười: "Nhìn bộ dáng này của cậu có vẻ khá thuần thục, từ lúc mới bắt đầu cậu đã chuẩn bị tốt như vậy rồi?"

Thời Mộ rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

"Quý khách, đồ vật của ngài đã được gói kỹ." Người bán hàng đem túi đặt lên bàn: “Vì là khách hàng cũ ở đây nên tôi có thể tặng cho ngài một hộp áo mưa dạ quang mới nhất này, nó được chia thành các loại có mùi thơm và không có hương thơm rất đa dạng, còn có màu sắc rực rỡ để lựa chọn, tất nhiên, cũng có những mẫu đặc biệt. "

Thời Mộ vô cùng ngạc nhiên trước những thứ xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ kia, không nhịn được hỏi: "Mẫu này có gì đặc biệt?"

Nhân viên bán hàng mỉm cười lấy ra hai, ba hộp đặt trước mặt họ: "Cái này tên là Colorful Mary Sue, áo mưa dạ quang có bảy màu, đây là Peppa Pig, loại này là phiên bản được in hình heo Peppa, ồ vâng, còn có các kiểu biểu tượng cảm xúc khác nữa, ngài xem cần cái nào? "



Thời Mộ vội vàng khoát tay: "Thôi, không cần, không cần."

Cái trứng rung lần trước kia đã hại cô thảm, bây giờ lại đến cái áo mưa dạ quang này, cô không chịu đựng nổi, không chịu đựng nổi.

Người bán hàng có chút đáng tiếc thu tay về.

Kết quả Thời Mộ vừa ra cửa, Phó Vân Thâm đã quay lại chỉ tay vào cái hộp bảo người bán hàng, giọng nói đè thấp khiến người mặt đỏ tim run: "Cho tôi một hộp heo Peppa"

"Được rồi." Người bán hàng cười tủm tỉm đưa đồ vật cho Phó Vân Thâm.

Phó Vân Thâm nhận lấy nhét vào trong ngực, bước nhanh đuổi theo Thời Mộ.

Phố thương mại lúc nào cũng tấp nập người ra vào, họ đều có vẻ vội vã.

Thời Mộ mua một ly trà sữa ở bên đường, trong miệng ngậm ống hút, lẩm bẩm nói: "Cậu đi đâu vậy?"



Phó Vân Thâm mặt không đổi sắc, nói: "Buộc giây giày."

Trước khi Thời Mộ hỏi thêm, cậu xoay người ngồi xuống ghế bên đường, Thời Mộ đi theo cậu ngồi bên cạnh.

Thiếu niên dựa lưng vào ghế, cánh tay dài lười biếng đặt trên tay vịn, nhìn Thời Mộ, từ hướng này, khuôn mặt của cô rất đẹp, mũi cao xinh đẹp, đôi môi anh đào hơi nhếch lên, lông mi cong cong. Tóc cô rất mượt, một số lọn hơi dài dính vào tai, nhìn vô cùng dễ thương.

Vốn là một cô gái xinh đẹp, kết quả vì cậu mà tự giày vò bản thân thành cái dạng này.

Tầm mắt Phó Vân Thâm trượt xuống , Thời Mộ mặc một chiếc áo thun rộng và một chiếc quần denim nửa ống để lộ ra hai bắp chân thon thả, thẳng tắp.

Trước đây cậu rất ít quan sát dáng người của Thời Mộ, bây giờ khi cẩn thận nhìn lại, cậu cảm thấy bộ quần áo này đang chà đạp thân hình hoàn mỹ của cô.

Mím môi lại một chút, Phó Vân Thâm kéo Thời Mộ dịch sang bên cạnh mình. Thời Mộ đang chậm rãi uống vào trà sữa, đột nhiên bị cậu làm bất ngờ nên không cẩn thận làm sặc trà sữa lên mũi.

Cô vừa ho vừa kêu: “Cậu bị làm sao vậy?”

Phó Vân Thâm không nói chuyện, đứng dậy kéo Thời Mộ đến một cửa hàng đồ nữ.

"Xin chào quý khách, không biết quý khách cần gì ạ?"

Đối mặt với sự tiếp đón của cô nhân viên xinh đẹp, Phó Vân Thâm không nói gì chỉ nhìn mấy bộ váy đang được trưng bày ở trong tủ kính xung quanh cửa hàng.

Thời Mộ cúi đầu giãy dụa khỏi tay cậu, hạ thấp giọng: "Phó Vân Thâm, đây là cửa hàng đồ nữ. . ."

Cậu gật đầu: "Tôi biết."

Thời Mộ đảo mắt, giọng nói càng nhỏ hơn: "Cậu biết mà còn dắt tôi tới . . ."

Cậu không đáp lại, chỉ đem người kéo càng chặt.

Đôi mắt cậu đảo mắt một vòng sau đó dừng lại ở một bộ váy.

Đó là một bộ váy liền màu đỏ chiết eo, phía sau lưng hơi lộ ra, gợi cảm mà lại mang vài tia hoạt bát đáng yêu. Mí mắt Phó Vân Thâm rủ xuống, nhìn lại Thời Mộ bên cạnh, nếu cô mặc nó hẳn là sẽ rất đẹp.

Phó Vân Thâm đẩy Thời Mộ: "Cậu đi thử cái kia đi."

Nhân viên hướng dẫn kia vội vàng nói: "Xin lỗi quý khách, đây là đồ nữ."

Giọng Phó Vân Thâm lạnh xuống: "Tôi không mù, lấy cái kia."

Đối phương sửng sốt một chút sau đó lập tức hiểu ra Thời Mộ là con gái, chỉ là dáng dấp có hơi trung tính một chút mà thôi. Cô ta không dám chậm trễ, vội vàng quay đầu đi tìm váy có số đo thích hợp cho Thời Mộ.

Bộ váy kia rất đẹp, nếu là lúc trước khẳng định cô sẽ thích, thế nhưng. . . Thời Mộ đã sớm thích ứng thân cao 175, mặc những bộ quần áo nam thoải mái rộng rãi bây giờ lại thay lại đồ nữ rồi mặc trước nhiều người như vậy, trong lòng cô ngược lại có chút xấu hổ.

"Phó Vân Thâm, không cần đâu, tôi ăn mặc như vậy là ổn rồi, không cần mua cái này, vả lại tôi cũng không mang theo đồ lót bên trong."

"Quý khách, chỗ chúng tôi có bán dán ngực nha."

Câu này của nhân viên hướng dẫn khiến cho lí do của cô hoàn toàn bị bác bỏ.

Số đo của váy đã tìm xong, dán ngực dán cũng được đưa qua, Thời Mộ tiếp nhận quần áo, không tình nguyện tiến phòng thay đồ. Trong lúc cô thay đồ, Phó Vân Thâm đi đến chỗ nghỉ ngơi lẳng lặng chờ.

Trong phòng thay đồ nhỏ hẹp, Thời Mộ đang loay hoay kéo khóa váy. Cô không thể hiểu nổi, theo lý thuyết lấy tính tình cố chấp của Phó Vân Thâm thì khi biết mình bị lừa gạt, cậu ta khẳng định sẽ nổi một trận lôi đình, nhưng kết quả cậu ta không những không tức giận mà còn không hề truy cứu mà trách mắng cô.

Thời Mộ đứng trước gương, vuốt phẳng váy, trong đầu cùng hệ thống nói: "Có phải Phó Vân Thâm định qua một thời gian nữa mới tính sổ với ta phải không? Đột nhiên cậu ta đối với ta tốt như vậy thật là không quen."

Hệ thống: [ Kí chủ thích tự ngược hả? ]

Thời Mộ lắc đầu: [Chỉ là ta cảm thấy cậu ta có chút kỳ quái. ]

Hệ thống giễu cợt nói: [Người ta đối tốt với cô, cô lại cảm thấy có mưu đồ, nếu lại đối với cô không tốt thì cô cảm thấy thoải mái hả? Ký chủ, tuy rằng tôi là một cỗ máy, nhưng tôi có thể thấy được mục tiêu nhiệm vụ là một người đàn ông tốt, dù kí chủ đối với cậu ta là chân thành hay giả dối thì kí chủ cũng đừng làm cho mục tiêu nhiệm vụ buồn lòng.]



Thời Mộ ừ một tiếng, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười mở cửa đi ra ngoài.

"Phó Vân Thâm, tôi thay xong rồi." Hai tay Thời Mộ đặt ở phía trước váy, chờ đợi Phó Vân Thâm đánh giá.