Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 37: 37: Đàn Em Mày Bao Nhiêu Đứa




"Được rồi, lên đồn công an rồi tôi trả cho ông anh nhé." Lam toan móc điện thoại từ trong túi ra báo công an. Thế quái nào gã chụp hình cùng con gấu nâu này nhanh tay. Gã chụp ảnh nắm chặt cổ tay Thanh Lam. Con gấu thì giữa chặt cô lại, gã chụp ảnh ngang nhiên thò tay vào túi cô.

"Hu hu hu, An không chụp hình nữa... hai chú thả cô Lam ra đi... hu hu hu... hai chú thả cô Lam ra đi mà..." Bé An bị thái độ hung hăng của tên khốn chụp ảnh dọa sợ. Nhóc con khóc ré lên, nhào nào tới cố đẩy con gấu nâu xấu xa ra. Nhưng một đứa trẻ gầy yếu thì xi nhê gì đến con gấu này.

"Thả ra đi mà... hu hu hu... con không chụp ảnh nữa đâu... con không chụp nữa mà... thả cô Lam ra..." Bé An nước mắt giàn giụa vừa khóc vừa nài nỉ. Mọi người xung quanh túm tụm lại thành đám đông đứng giương mắt xem. Không một ai có ý giúp đỡ.

Trông thấy bé An khóc lóc tội nghiệp như thế, Lam phát cáu. Hai thằng khốn này đi lừa đảo mà không coi ngày rồi. Cô dùng hết sức bình sinh giẫm thật mạnh vào chân con gấu. Nó đau quá lập tức buông cô ra, ôm cái chân đau nhảy lò cò.

Cô nghe giọng đàn ông nhỏ xíu sau lớp mặt nạ gấu kêu í oái.

Tên thợ chụp ảnh vừa móc được xấp tiền trị giá lên đến hàng triệu, gã ta mặc kệ con gấu nâu cùng phe này. Ôm tiền toan bỏ chạy. Chạy chưa được mấy bước gã bất ngờ hét lên: "Á!"

Gã ta lĩnh trọn một cước vào bụng, ngã lăn quay xuống đất máy ảnh gã cầm cũng văng ra xa. Tên thợ chụp ảnh này biết mình không xong rồi, dứt khoát bật dậy muốn bỏ trốn. Ngờ đâu, gã vừa bật dậy đã bị một bàn chân đè ngay trước ngực, ấn gã nằm ngửa ra đất. Sức nặng đè lên lồng ngực khiến gã có cảm giác dưới cơ bị áp bức. Con gấu nâu chạy biến đi mất.

"Thằng chó! Sao mày dám cản đường tao."

"Lát tao gọi lại sau." Người đá gã một cước lúc này mới ung dung tắt điện thoại, nhét vào túi quần. Chân càng đạp mạnh vào lồng ngực gã ta hơn. Đôi mắt màu hổ phách sóng sánh phát ra một tia sắc lạnh, áp bức đối phương rơi vào trạng thái cảm thấy nguy hiểm.

"Mày là cái thá gì tao không dám cản? Mày vừa làm gì cô ấy?" Giọng nói lạnh như băng phát ra khiến Lam cảm thấy rùng mình. Cô ôm chặt bé An dỗ dành, nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào người đàn ông kia. Lam chưa từng thấy ánh mắt và giọng điệu đó của Tùng bao giờ. Tựa như lúc này anh biến thành một con người khác vậy.

"Con nhỏ đó chụp ảnh thì tao lấy tiền. Mắc cái mẹ gì mà mày đánh tao? Bỏ cái chân chó mày ra thì đàn em tao tha cho mày." Gã lừa đảo này vẫn còn huênh hoang lắm, gân cổ lên gào thét dọa Bách Tùng.

"Ồ! Bỏ xuống ngay đây." Tùng cười khẩy, anh cũng hạ chân xuống không dí mũi giày vào lồng ngực gã nữa. Tên khốn lừa đảo nhếch mép cười hóa ra thằng nhãi này cũng biết sợ. Song, nụ cười trên môi chưa đầy ba giây đã vụt tắt. Bách Tùng nắm cổ áo gã thô bạo kéo lên. Mặt mũi anh đằng đằng sát khí, bàn tay nén giận siết chặt đến nổi gân lên. Dường như anh đang cố gắng kìm chế bản thân, ngăn không cho mình đấm lệch hàm tên khốn này.

"Đàn em mày bao nhiêu đứa? Gọi vào đây đi, tao hứa sẽ lo viện phí cho từng đứa một. Con người tao thương người lắm. Lo viện phí xong xuôi sẽ lo cho tụi mày chỗ nằm đẹp. Mà nằm ở đâu thì tụi mày động não một chút."

Tên lừa đảo xanh mặt, biết được tên cao to trước mắt khó nhai. Không phải người muốn lừa gì cũng được cũng không phải người gan bé dễ hù dọa. Ngữ khí của anh sặc mùi nguy hiểm, chắn chắn là ổ kiến lửa không thể động vào. Gã ta càng cương thì anh càng điên lên thôi. Những lúc thể này biết thu mình sẽ có kết quả tốt đẹp hơn. Tên lừa đảo thay đổi thái độ 180°. Bộ mặt hung hăng tiêu tan nhanh như chớp, thay vào đó gã ta hèn hạ xin tha.

"Ấy... ấy... đừng nóng như thế... em có đàn em nào đâu anh trai."

"Em chỉ nói xạo thôi... anh trai tha cho em... do cùng đường em mới đi lừa người thế này."



"Đây... tiền đây... em trả lại cho anh, anh tha cho em đường sống với... em trả lại tiền cho anh đây." Gã vừa nói vừa móc xấp tiền trong túi ta. Đích thị là số tiền gã ngang nhiên cướp trong túi Lam ra. Hai tay hắn run run dâng xấp tiền lên trước mặt Tùng. Nhưng anh không lấy, mấy đồng bạc lẻ đòi anh tha cho thằng khốn này. Quả thật không đáng.

"Muốn tao tha đúng không?" Bách Tùng giương mắt nhìn hắn, vẫn là kiểu đấng tối cao nhìn loài người thấp hèn đặc trưng của anh. Tay Tùng vẫn siết chặt cổ áo gã lừa đảo, anh không có ý định nới lỏng.

Gã gật đầu như búa bổ.

"Xin lỗi cô ấy và đứa trẻ."

"Dạ, dạ, em xin lỗi ngay."

Gã vừa dứt lời, Bách Tùng lập tức lôi hắn xềnh xệch như lôi một con cún đến trước mặt Thanh Lam. Cô ôm chặt bé an trong lòng, không cho cô bé trông thấy mấy cảnh bạo lực. Trông thấy gã đó tiến tới cùng với gương mặt sát khí như quỷ địa ngục của Tùng. Lam nuốt khan nước bọt.

Mẹ nó! Hệ thống tạo ra tình tiết này để push* nhan sắc và khí chất của thằng cha này có phải không? Ngầu dữ vậy trời! Bách Tùng lúc này giống hệt nam chính lạnh lùng bá đạo mà cô hay đọc trong bản thảo. Không ngờ dáng vẻ này lại cuốn tới như vậy, thảo nào các bạn độc giả lại thích kiểu nam chính chất lừ như thế. Đến cô còn không thoát nổi mà.

"Mở miệng ra!" Bách Tùng quát lên khiến tên lừa đảo giật thót mình, gã ta vội vàng nói: "Xin lỗi chị! Em xin lỗi chị! Em có mắt như mù không biết trái phải đi lừa tiền chị. Em thành thật xin lỗi. Chị nói chồng chị tha cho em với. Chị ơi!"

Hức... hức...

Bé An có vẻ rất sợ, nghe thấy giọng của tên lừa đảo. Bé khóc nấc lên, thân thể bé nhỏ run run trong vòng tay cô. Lam có thể cảm nhận được nước mắt cô bé thấm ướt cả áo thun cô. Thanh Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng An, như trấn an cô bé. Thật sự cô muốn đấm cho tên lừa đảo này răng môi lẫn lộn. Nhưng bé An có phản ứng thế này, cô cũng không muốn dây dưa với tên này thêm. Lam xua tay: "Đi đi đi! Đừng đến gần chỗ này."

Gã ta liếc mắt nhìn Bách Tùng, trông thấy tay anh vẫn còn giữ chặt. Gã tự giác biết lời xin lỗi này chưa được anh chấp nhận. Gã tiếp tục nói, lần này đổi hẳn sang giọng van nài.

"Chị ơi, em xin lỗi chị mà. Chồng chị vẫn chưa chịu tha cho em, chị nói với ấy một tiếng giúp em. Em cũng cùng đường mới như thế này, anh chị tha cho em đi mà."

Thanh Lam cau mày, lúc nãy mắng người khác mạnh mồm lắm. Sao bây giờ lại hèn hạ năn nỉ ngược lại rồi? Tên này xin lỗi chẳng có tí thành khẩn nào. Nhưng giọng gã cứ lải nhải oang oang điếc hết cả tai, cho gã đi khuất mắt cho rồi. Sau lần này có lẽ tên lừa đảo này không dám bén mảng đến đây nữa đâu. Ồn ào thêm lát nữa nhỡ đâu lên phường cả cụm thì toang.

"Chồng ơi, anh tha cho hắn đi."

Nghe thấy hai từ "chồng ơi", bất giác bàn tay nắm chặt cổ áo tên lừa đảo của anh buông lỏng. Cơn giận trong lòng cũng bay biến. Quái lạ! Tại sao lại như thế này? Bình thường anh không thích cô gọi mình như thế này đâu. Sao đột nhiên hôm nay cô gọi anh là chồng, anh lại cảm thấy vừa lòng nguôi giận mới lạ chứ? Bách Tùng vội vàng giấu đi phản ứng kỳ lạ của mình.

Anh sải bước hướng về cái máy ảnh bị văng xuống đất vừa nãy. Dùng một chân giẫm nát máy ảnh. Muốn tên khốn này không hành nghề chụp ảnh lừa đảo nữa, chỉ có cách hủy đi phương tiện kiếm cơm của gã.



Tên lừa đảo xót xa nhìn cái máy ảnh te tua trên đất. Gã xót lắm nhưng không dám hó hé. Cứ nhìn máy ảnh chăm chăm. Bách Tùng ngoảnh đầu lại nhìn tên lừa đảo, gã vội vàng né tránh anh.

"Số tiền mày lấy từ túi cô ấy lúc nãy coi như là tiền bồi thường máy ảnh của tao. Đi tìm việc đàng hoàng làm đi. Đừng để tao thấy mày lừa người khác lần nữa." Bách Tùng nói, giọng lạnh như băng.

Tên lừa đảo cắm đầu cắm cổ chạy đi mất, chạy nhanh đến mức Lam tưởng rằng chân gã có gắn bánh xe.

Đám người túm tụm lại xem kịch hay chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ trước cổng khu vui chơi, có người còn cầm máy livestream hẳn hoi. Tuyệt nhiên không có người nào định đến giúp một tay. Tùng không hiểu đám người này nghĩ cái gì trong đầu nữa, nếu anh không trở về kịp có lẽ Lam đã bị thằng khốn kia cướp sạch tiền trước cái nhìn bàng quan của bọn họ. Thơ ơ đến thế là cùng.

Ngược lại với Bách Tùng, Thanh Lam không trách gì bọn họ. Cô biết đây là hiện tượng do hệ thống sắp xếp. Suy cho cùng họ cũng chỉ là những mã code ảo được hiện diện ở đây đóng vai quần chúng. Họ không phải con người thật sự, thái độ và hàng động cần có người lập trình.

Cô thả bé An ra, vươn tay lau nước mắt cho nhóc.

"Không sao rồi, tên đó bị chú Tùng mắng chạy đi mất rồi."

Bách Tùng sải bước bế bé An bằng một tay, vẻ mặt hung thần ác sát lúc nãy hòa toàn biến mất. Anh nhẹ giọng: "Ngoan nào đừng khóc nữa."

Bé An nín bặt ôm lấy cổ Bách Tùng, "Chú đẹp trai ơi con sợ lắm. Chú kia xấu tính quá, chú đó còn hung hăng lôi kéo cô Lam nữa."

Bách Tùng cau mày đưa mắt nhìn cô, hành động anh nhanh như chớp. Kéo tay trái cô lên xem một lượt. Quả nhiên cổ tay ửng đỏ, chứng tỏ tên khốn kia dùng lực không vừa.

"Đau lắm không?" Anh ân cần hỏi.

"Không... không đau... chúng ta đi thôi... bọn họ cứ vây quanh nhìn mãi."

Dứt lời cô kéo tay anh đi, giọng điệu ân cần của anh khiến cô bất giác cảm thấy ngượng ngùng. Gì chứ! Đột nhiên dịu dàng như thế làm gì?

"Biết vậy đá tên khốn kia thêm mấy phát rồi mới thả."

"Cái gì cơ?" Cô ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn anh.

"Không có gì."