Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 45: Ba Món Quà Thượng Đế Tặng




"Mẹ Thảo của con rất đẹp luôn, mỗi lần mẹ trang điểm lên nhìn đẹp như tiên vậy đó. Mẹ Thảo tốt với An nhất trên đời. Mẹ thương An nhất, mẹ nấu cơm cho An, mẹ mua quần áo cho An. Mẹ còn dạy con đọc chữ nữa."

"Mẹ Thảo nói đợi sang năm mẹ kiếm được nhiều tiền hơn... mẹ sẽ mua cặp sách cho An đi học. Hồi đó con hay đòi mẹ mua cặp sách đẹp, con muốn được đi học... con thường thấy trên tivi mấy bạn giống con ai cũng đi học... An cũng khóc lóc đòi mẹ cho An đi học."

"Đêm đó An tỉnh dậy, con thấy mẹ khóc, mẹ Thảo ngồi khóc ở góc nhà... mẹ khóc nhiều lắm. Kể từ đó trở đi con không dám đòi mẹ thứ gì nữa. An chỉ muốn mẹ cười thôi... con không đi học cũng được. Con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ Thảo."

"An thương mẹ Thảo nhất trên đời." bé An vẫn nỗ cười rất vui vẻ, đèn trong phòng đã tắt. An không biết rằng người đang ôm nhóc trong lòng, gò má đã đẫm hai hàng lệ.

"Cô Lam ơi! Chú đẹp trai ơi! Khi nào mẹ mới đến đón con... Cô chú nói thật đi... mẹ... mẹ bỏ con đi rồi... phải không?" Nụ cười trên môi An dần tắt, giọng nói non nớt pha lẫn với xót xa, đã hơn một tuần An không thấy mẹ đến đó. Có phải mẹ đã bỏ An rồi phải không?

"Không, sao mẹ lại bỏ An được. Mẹ con vẫn còn bận việc trên thành phố. Mẹ An nhắn cho chú nhờ chú chăm sóc con."

"Vậy khi nào mẹ sẽ về?"

"Khi nào mẹ xong việc mẹ sẽ về." Bách Tùng đáp lời đứa trẻ, lời anh chắc nịch đánh tan mối lo trong lòng An.

Thanh Lam không chịu được cảnh này, cô ngồi dậy rời khỏi giường ngủ.

"Cô đi uống nước."

Nói xong Lam mở cửa phòng bước thẳng ra ngoài. Nếu ở trong đó thêm phút giây nào nữa, lương tâm của cô sẽ cắn rứt đến chết. Thanh Lam lần mò trong bóng tối, tìm cách đi lên sân thượng. Cuối cùng, khi mò lên ba lầu nữa. Cô cũng đến được sân thượng.

Sân thượng trống trải chẳng có gì. Gió đêm lồng lộng thổi tung bay mái tóc cô. Như xoa dịu thương đau mà Lam cảm nhận được. Lam tiến về phía lan can, gác tay trên đó ngẩng đầu nhìn trời đêm. Đêm nay trời mù tịt không một ánh sao y hệt kết quả hai mẹ con Thảo và An phải gánh chịu. Lam muốn giúp, nhưng cô chỉ là một con người nhỏ bé trong hàng triệu con người. Làm sao có thể chống lại ý trời.

Mỗi lần An hỏi hay nhắc về mẹ, trái tim cô lại nơm nớp lo sợ, lương tâm dằn vặt đến cùng cực. Cô đã lừa một đứa trẻ thơ dại, khiến nó nghĩ rằng mẹ nó vẫn ổn. Vẫn vướng bận vài việc nên gửi tạm nhà cô. Nhưng An không hay biết, mẹ của nó không thể gắng gượng được bao lâu nữa. Thậm chí thời gian đã đến rất gần rồi. Nếu một ngày chị Thảo mất đi, cô sẽ phải làm sao? Phải trả lời bé An thể nào đây. Liệu con bé có chấp nhận nổi không?

Lam ngước mắt nhìn bầu trời cao, cô cảm thấy bất lực quá. Cảm giác biết trước được mọi thứ sẽ diễn ra như thế nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản. Thanh Lam thở dài, gục đầu xuống lan can.

"Đang nghĩ gì thế?" Giọng nam vang lên từ phía sau lưng quá đỗi quen thuộc, cô không ngoảnh đầu lại chỉ khẽ đáp: "Chuyện chị Thảo và bé An."

Đôi vai gầy của Lam đột nhiên cảm nhận được hơi ấm. Một tấm áo khoác nhẹ nhàng phủ lên trên vai Lam. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh. Tùng thong dong đứng bên cạnh cô, hai tay cũng gác lên lan can. Anh lặng im không nói một lời.

"Chị Thảo yếu lắm rồi..." Lam bỏ lửng câu nói.

"Ừm, tôi biết..." Tùng khẽ đáp.

Lam phóng tầm mắt ra phía xa, nhìn vào một khoảng vô định nào đó, cô tiếp tục nói: "Em bất lực quá, không biết phải làm sao..."

"Những điều có thể, cô... em đã làm rồi." Bách Tùng đáp lời Lam, trong xưng hô đã có sự thay đổi. Nhưng Lam không còn tâm trạng để tâm, cô chán nản gục xuống lan can. Biết rằng bản thân đã cố gắng hết sức có thể... nhưng trong tình cảnh này cô không khỏi cảm thấy mình vô dụng.



"Anh nói xem, có phải hai người họ đã bị thượng đế lãng quên không?" Lam chầm chậm hỏi.

"Em nghĩ thượng đế đã bỏ quên Thảo sao?" Bách Tùng cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, lời anh nhẹ nhàng khiến Lam ngẩn người.

Cô quay phắt sang nhìn anh, ánh mắt lộ rõ ý chưa hiểu.

Bách Tùng biết Lam đang nhìn mình, anh không nhìn cô mà tiếp tục nhìn bầu trời xa.

"Thượng đế không bỏ quên Thảo, ông ta đã tặng Thảo ba món quà. Được sống, được yêu và sự giải thoát."

"Thảo đã được sống nếm trải mùi vị cuộc đời, Thảo đã được yêu, yêu bé An bằng cả mạng sống. Cuối cùng Thảo sẽ nhận được cái chết, giải thoát chị ấy thoát khỏi khổ đau thế tục. Quên đi mọi khổ đau trên đời. Thảo sẽ lại được tặng ba món quà một lần nữa, sẽ sống - yêu - chết. Đó là luân hồi."

"Thảo chỉ là đang đợi chờ món quà cuối cùng thôi."

Xem cái chết như một món quà cuối cùng của thượng đế. Là sự giải thoát của tâm hồn, buông bỏ tất cả mọi thứ quay về nguồn cội. Thảo không khổ, ngược lại sẽ vui mừng. Bởi, ung thư giai đoạn cuối cùng người bệnh sẽ phải trải qua cảm giác đau đớn tột cùng. Dằn vặt trong đớn đau bi thương cho đến khi trút đi hơi thở cuối cùng. Rất nhiều người ở giai đoạn này mong được chết. Thoát khỏi giày vò thân xác, tra tấn tinh thần. Thoát khỏi câu hỏi "khi nào mình sẽ chết" lặp đi lặp lại trong đầu họ và cả người thân của họ. Vậy cái chết lúc này có khác gì món quà cuối cùng họ mòn mỏi mong đợi.

"Vậy nên những điều có thể, em đã làm rồi, chỉ còn đợi ngày Thảo được nhận món quà cuối cùng thôi. Trước khi nhận quà của thượng đế, em có thể tặng quà của riêng em cho Thảo. Điều mà em cảm thấy muốn làm cho chị ấy."

Thanh Lam ngước mắt nhìn Bách Tùng thật lâu, gió đêm nhè nhẹ thổi bay mái tóc anh rồi lướt qua trái tim cô khiến nó xao động. Trước giờ Lam luôn nghĩ Bách Tùng là một người khô khan thiếu cảm xúc. Cho đến bây giờ cô nhận ra, anh không khô khan như cô nghĩ, anh nhìn nhận và đặt cảm xúc theo một góc nhìn riêng biệt. Theo cách riêng anh nghĩ.

"Anh cùng em tặng quà cho chị Thảo nhé?" Lam nói.

Bách Tùng quay đầu nhìn cô, chạm phải vì sao duy nhất trong đêm hiện hữu trong đáy mắt Lam. Anh không còn sức phản kháng, chỉ có thể gật đầu.

"Ừ, sẽ cùng em tặng quà."

Hai người đứng bên cạnh nhau cả đêm, cùng nhau hướng mắt về bầu trời đen kịt. Trong lòng mỗi người đều tìm được ánh sao riêng.

Chỉ có một người dư thừa lẳng lặng nghe trộm cuộc trò chuyện này.

___________

Thanh Lam tìm mua thứ chị Thảo nhờ suốt hai ngày mới tìm được cái ưng ý.

Tâm trạng Lam vui vẻ, xách hai ba túi đồ lỉnh kỉnh sải bước trên hành lang bệnh viện. Vẫn như lần trước, Lam bị Huy Phát chặn ngay ngã quẹo hành lang. Lần này, anh ấy không còn thái độ cười nói như hôm trước.

"Xuống cuối hành lang bên trái trò chuyện với anh một chút."

Thanh Lam có dự cảm không lành, trong lòng dấy lên nổi bất an.



"Có chuyện gì thế?"

Huy Phát không đáp, anh đút tay vào áo blouse rồi sải bước hướng về phía cuối hành lang bên trái. Cô không nghĩ thêm, lo lắng nối gót anh. Phát dừng lại, xoay người nói với Lam: "Thảo không thể phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, máu của Thảo không đông được. Với cả bây giờ khối u quá lớn, di căn đến cơ quan khác rồi, không thể thực hiện phẫu thuật."

Túi đồ trên tay Lam rơi xuống đất, cô mở to mắt nhìn bác sĩ Phát. Anh ấy tránh đi không nhìn cô, cảm giác thất vọng trong lòng dâng lên. Thời gian không còn nhiều, Ngọc Thảo không thể thực hiện phẫu thuật. Ca này e rằng...

"Ngoại trừ phẫu thuật... còn cách nào khác không bác sĩ? Chị Thảo còn một đứa con nhỏ... chị ấy không thể!" Lam không giữ được bình tĩnh hai tay giữa chặt cánh tay Huy Phát.

"Anh sẽ cố gắng hết sức tìm phương pháp chữa... nhưng mà bệnh trạng rất xấu, em nên chuẩn bị tinh thần từ bây giờ. Mọi thứ có lẽ đã... quá trễ..."

Hai tay Thanh Lam buông thõng, cô cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.

Rất lâu sau đó, Lam ngẩng đầu lên nhìn Huy Phát. Hốc mắt Lam lại đỏ hoe. Cô nói: "Anh luôn tin vào phép màu đúng không?"

Bác sĩ Phát hơi ngẩn người, rất nhanh sau đó anh gật đầu.

"Trước giờ em không tin vào phép màu, nhưng đến bước đường này..."

"Chỉ có thể hy vọng vào phép màu mà thôi. Kể từ ngày hôm nay, em sẽ bắt đầu tin."

Nói xong Lam cúi người nhặt túi đồ làm rơi xuống đất, cô tạm biệt bác sĩ Phát rồi rời đi.

Thanh Lam vừa bước chưa đầy ba bước, hai mắt Lam mở to đến trợn trừng. Trước mắt Lam là hình ảnh Mai Thúy đẩy cửa phòng bệnh bước vào trong tay dắt theo bé An. Mai Thúy dám đưa bé An đến đây!

"Dừng lại!" Thanh Lam hét lớn, phóng như bay về phía phòng bệnh Thảo. Nhưng người đứng cách xa cả hành lang không thể nào đuổi kịp người chỉ cách cánh cửa một nước chân. Thúy đã dẫn bé An vào phòng chị Thảo.

Cô chạy như bay đến, đẩy Mai Thúy ra ngoài sau đó nhào thẳng vào phòng, không quên khóa chặt cửa.

Nhưng đã quá muộn, bé An đã thấy Thảo cùng với chiếc đầu trọc đang thiếp đi trên giường, cạnh bên còn có ống thở với mấy dây truyền thuốc. Bé An thấy mẹ ốm nhom, xanh xao, hai mắt nhắm nghiền trên giường. An hoảng hốt chạy đến bên giường, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Con bé mấp máy mãi, hai cánh môi nhỏ xíu không thể thốt nên lời nào cả.

Bé An khóc òa lên, cố gắng gọi thật to: "Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ sao vậy mẹ ơi!"

"Hu hu hu, mẹ ơi! Mẹ bị làm sao vậy... mẹ đừng dọa An mà..." Mặt mũi bé An đỏ bừng, nước mắt trào ra như mưa. Cô bé vừa gọi vừa lây Thảo, nhưng Thảo vừa truyền thuốc, lúc này đang chìm trong hôn mê. Bé An có gọi cách mấy Thảo vẫn không dậy.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ dậy đi mà... tóc mẹ... tóc mẹ đâu rồi... mẹ ơi!..."

An quá sợ hãi, nó ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm ai đó. Một người có thể cho An một đáp án. Cô bé ngoảnh đầu, phía sau bé An là Lam. Cô đứng chết lặng nhìn An.

"Cô... cô Lam... cô Lam lừa con!"