Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 47: Hãy Cho Tôi Chết Vào Ngày Mai




Thời gian trôi rất nhanh, bệnh tình của Thảo ngày càng trầm trọng hơn. Mỗi lần Lam gặp bác sĩ Phát, anh ấy đều nói với cô nên chuẩn bị tinh thần. Chính Lam cũng cảm thấy như thế. Người chị Thảo ngày càng xanh, chị đã yếu đến mức phải ngồi xe lăn rồi.

Hôm nay là sinh nhật tròn 6 tuổi của bé An. Mọi người thống nhất tổ chức sinh nhật cho chị bé An tại bệnh viện. Nhân dịp này chụp cho hai mẹ con một bộ ảnh. Thế là tóc giả và chuyên viên make up Mỹ Anh vào việc. Tuy Thảo rất mệt nhưng vẫn để cho Mỹ Anh họa mặt. Chị muốn những bức ảnh cuối cùng chị phải thật đẹp.

Về phần Tùng và Bảo chịu trách nhiệm trang trí tiệc mừng. Vì tiệc chuẩn bị bất ngờ thế nên bác Đức nhận nhiệm vụ dẫn bé An tránh xa khu vực tiệc mừng. Lâm và Thúy không đến, vì cô ta kẹt lịch quay quảng cáo. Nhưng cũng chẳng sao không có cô ta càng vui.

"Bây giờ mời nhân vật chính di chuyển đến sảnh mời trước." Mỹ Anh vui vẻ dìu chị Thảo lên xe lăn. Thảo phải đến chỗ Tùng và Bảo trước để chuẩn bị dáng vẻ đang ngồi. Thảo đứng không nổi, đến sau bé An sẽ biết.

Lam xác hai ba túi đồ linh tinh đi theo Mỹ Anh đang đẩy xe lăn.

"Hôm nay chị đẹp lắm."

Ngọc Thảo mỉm cười ngước mắt nhìn Lam, "Cảm ơn hai em nhiều lắm."

Thảo được đẩy xuống khu vui chơi trẻ em, Bách Tùng đã liên hệ mượn chỗ này để tổ chức sinh nhật cho bé An. Bong bóng đủ sắc màu cùng với giây kim tuyến được giăng lên khắp nơi. Bánh kẹo đầy ắp, còn có cả hoa nữa. Rất nhiều hoa hồng trắng.

Thảo còn nhớ hôm qua Lam từng hỏi mình, chị thích nhất loài hoa nào. Thảo không cần suy nghĩ đáp ngay hoa hồng trắng. Bởi, chỉ có màu trắng thuần khiết đó mới là thứ chị khát khao nhất cuộc đời này. Sự thuần khiết và vĩnh cửu.

Chị được Bách Tùng dìu ngồi trên ghế, lớp váy dài rộng che đi cơ thể suy nhược trầm trọng. Mỹ Anh và Gia Bảo vào vị trí, Bách Tùng lấy điện thoại nhắn cho bác Đức dắt bé An tới. Rất nhanh sau đó, bé An trong tay bác Đức xuất hiện. Hôm nay bé An mặc một chiếc váy trắng nơ xòe, tóc được Mỹ Anh khéo léo thắt lại. Trông vô cùng đáng yêu.

Lam ngỡ ngàng khi nhìn thấy bác Đức, bác ấy cũng xuống tóc. Mỹ Anh và Gia Bảo vào vị trí, bảo gỡ chiếc nón lưỡi trai trên đầu, quả đầu trơn nhẵn xuất hiện. Bảo cũng xuống tóc... ba người đàn ông ở đây đều xuống tóc. Họ cùng chị Thảo chiến đấu với bệnh tật. Bác Đức, Bách Tùng và Gia Bảo đồng loạt mỉm cười hướng mắt về phía chị Thảo.

Trái tim chị Thảo run lên. Không kiềm được cảm xúc Thảo che miệng lại. Những giọt nước mắt lăn dài, nước mắt của sự hạnh phúc. Trong tháng ngày bên bờ vực cái chết. Cuối cùng Thảo đã một lần cảm nhận được tình người. Tình người xuất phát từ những người xa lạ nhưng ấm áp hơn hết thảy củi lửa trên thế gian này.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Bé An ôm đóa hoa hồng trắng, đôi chân ngắn nhỏ chạy thật nhanh đến bên cạnh Thảo. Đôi mắt bé sáng như ánh sao đêm. An đặt đóa hoa lên đầu gối Thảo, gấp gáp pha thêm một chút lo lắng, bé con cất giọng hỏi: "Hôm nay mẹ đẹp quá! Mẹ... mẹ khỏe hơn chưa?"

Ngọc Thảo vuốt ve bầu má bé An, chị dịu dàng mỉm cười: "Mẹ khỏe rồi... mấy ngày nữa sẽ khỏe hẳn... An ráng ngoan, đừng lo lắng cho mẹ."

"Mừng ngày sinh nhật đáng yêu, mừng ngày sinh nhật dễ thương, mừng ngày bé An sinh ra đời, happy birthday bé An."

Bác Đức, Bách Tùng, Gia Bảo, Mỹ Anh và Thanh Lam. Năm người cùng đội tai con gấu. Đồng thanh hát mừng sinh nhật bé An. Bé An giật mình quay đầu lại. Hai con gấu trọc đầu - Bách Tùng và Gia Bảo mang bánh kem siêu to khổng lồ lên trên. Hai mắt bé An sáng rực. Lần đầu tiên trong đời, cô bé thấy chiếc bánh kem to thế này. To giống hệt như trong tưởng tượng của An.

"A! Bánh kem! Bánh kem to quá!"

Bé vui quá, nhảy cẫng lên. Chạy thật nhanh đến xem bánh kem con gấu to bằng cả người An. Cô bé ngắm nhìn, hết ngó nghiêng rồi ngó dọc. An ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Bách Tùng: "Bánh kem này là dành cho con... đúng không chú?"

Bách Tùng gật đầu, "Mọi thứ ở đây đều dành cho con."

"Yeah!" Bé An hét lên trong vui mừng, trên môi nở nụ cười rất tươi.

"Mẹ ơi! Bánh kem này là của con đó, đẹp quá đúng không mẹ?"

Thảo vui vẻ gật đầu, chị cười: "Ừ, bánh của An đẹp quá ta."

Bác Đức cõng bé An trên vai, vui vẻ nói: "Rồi, rồi, bây giờ công chúa bắt đầu thổi bánh cầu nguyện nhé!"

"Dạ!" An cười híp mắt.

Gia Bảo nhanh chóng đốt nến mừng.

"Bây giờ con ước đi, điều ước đầu tiên trước bánh kem." Thảo nói.



Trước khi bé An ước, Gia Bảo chen vào: "An ước một điều mà con muốn nhất trên đời ấy, đừng ước chú Bảo và cô Mỹ Anh mãi mãi bên nhau nhé. Cái đó chú tự ước được."

Tất cả mọi người đều phá lên cười trước câu dặn dò của Bảo, Mỹ Anh bĩu môi mắng: "Tên điên!"

Lam nhăn mặt ra hiệu im lặng, để không gian cho bé An nguyện ước.

Bé An nhắm tịt mắt, hai tay chắp lại.

"Con ước sinh nhật năm nào cũng được gặp cô chú. Con ước năm sau sẽ được đi học, con ước ông Đức sẽ tìm được con gái... con ước... con ước mẹ Thảo sẽ sống bên cạnh con mãi mãi... mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ An..." Bé An mở mắt ra thổi nến, mọi người vỗ tay liên tục chúc mừng.

Duy chỉ có Thảo như tách biệt khỏi tiếng ồn. Bé An ước chị có thể sống bên cạnh con bé mãi mãi. Nhưng chị biết... giới hạn của chị đến bao giờ. Điều ước đầu tiên trước bánh kem của An. Có lẽ cũng tại vì chị mà mãi mãi không thành sự thật. Trái tim Thảo quặn đau, hai mắt cay xè. Vốn chuẩn bị tinh thần mấy đợt, nhưng tim vẫn đau, nước mắt vẫn chảy.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thảo, chị nén khóc ngước mắt lên nhìn. Là Lam. Cô nhẹ nhàng nói với chị: "Em tin chị có thể thực hiện điều ước của bé An."

"Lam ơi... chị không thể rồi..."

Mỹ Anh dắt bé An đến trước mặt chị Thảo.

"Nào, nào cảm động xong rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chụp ảnh kỉ niệm nào."

"An muốn chụp ảnh kỉ niệm với mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!" Bé An vui vẻ chạy đến bên cạnh Thảo.

Thảo chỉ có thể ngồi một chỗ, bé An ngồi trong lòng Thảo. Phía sau là một dàn hoa hồng trắng tinh, thơm nức mũi. Thảo ôm mặt An vào lòng. An vui vẻ cười tươi, mẹ bé cũng thế.

Cô thấy rõ đây là nụ cười tươi nhất của hai mẹ con từ trước đến bây giờ.

Tiếng tanh tách từ máy ảnh vang lên, Gia Bảo chụp cho hai mẹ con An rất nhiều ảnh. Tấm nào cũng toàn cười với cười. Nụ cười viên mãn và vô cùng hạnh phúc.

Chụp xong, Thảo vẫn ôm bé An vào lòng.

"Con ơi, sau này con phải ngoan ngoãn nhé. Biết nghe lời ông Đức, cô Lam, chú Tùng nhé. Nếu được đi học phải ráng học thật giỏi... sau này phải lấy người con yêu, làm điều con thích. Mẹ hy vọng An sẽ có cuộc đời thật bình yên, thật hạnh phúc. An, hứa với mẹ. Con phải ngoan."

Bé An nhận ra có sự khác thường, cô bé ngẩng đầu lên nước mắt trực trào nhìn mẹ.

"Mẹ... mẹ tính bỏ An đúng không... mẹ có điều giấu An."

Thảo ngậm ngùi lắc đầu, chị xoa đầu An, cử chỉ nhẹ nhàng nâng niu.

"Ngốc quá, sao mẹ mà bỏ con được. Chỉ là nhân dịp sinh nhật dặn dò con thôi. Nhưng mà An hứa với mẹ đi, hứa phải ngoan, phải thật hạnh phúc."

Bé An gật đầu, chẳng hiểu sao con bé cũng cảm thấy sống mũi cay cay, mếu máo đáp.

"Con hứa... nhưng mà mẹ cũng phải hứa với An, mẹ không được bỏ An."

Thảo mỉm cười, "Mẹ sẽ không bao giờ bỏ An."

Thanh Lam ngoảnh đầu đi không nhìn cảnh tượng đau lòng này. Vừa hay cô lại thấy Huy Phát tay ôm túi quà màu hồng đi đến. Bác sĩ Phát đã thay đồ thường, gương mặt sáng sủa nở nụ cười, tay xách quà đi tới: "Tôi đến trễ rồi, bây giờ nhập tiệc còn kịp không?"

Bách Tùng khoanh tay nói ngay, "Hết kịp rồi, để quà ở lại rồi về đi."

Thanh Lam trừng mắt huých tay anh một cái, cô vui vẻ nói với Huy Phát: "Ha ha, anh ấy trêu anh thôi."



Huy Phát từ khi biết chuyện Lam và Tùng chỉ có hạn một năm, anh ấy xem nhẹ Bách Tùng hẳn. Không thèm để ý đến lời chướng tai của Tùng. Phát vẫn vui vẻ nhập tiệc, bé An được bác sĩ Phát tặng quà nên vui lắm. Đôi mắt cứ híp lại vì cười quá tươi. Bảo và Mỹ Anh cắt bánh mời mọi người, sau đó tổ chức chơi trò chơi. Thảo chỉ lẳng lặng ngồi quan sát tất cả hình ảnh vui vẻ này, chị ấy ngắm nhìn thật kỹ, từng chút một. Đây là ký ức dù có thoát kiếp chị mãi mãi vẫn không muốn quên.

Vui đùa được gần một tiếng. Bụng của Thảo đột nhiên phát cơn đau tê tái, Thảo biết nó đến rồi. Giới hạn của sự sống đã đạt đến điểm cuối cùng. Chị dùng hết sức lực cuối nắm chặt tay bác Đức đứng bên cạnh.

"Bác... bác... ơi... đưa bé... đưa bé An đi đi... nhanh lên..."

Bác Đức giật mình ngoảnh đầu nhìn Thảo, gương mặt xanh xao của Thảo nay đã trắng bệch, hai mắt trợn lên. Bác Đức há há khuông miệng chuẩn bị gọi to lên nhưng tay Thảo càng siết chặt tay ông. Thảo lắc đầu quầy quậy.

"Làm... ơn... làm ơn... đưa bé An rời khỏi đây."

Bác Đức nhìn Thảo đau đớn, ông nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Sau đó rời đi, bế bé An rời khỏi nơi này. Bác Đức sợ bé An phát hiện ra, ông gọi thêm Gia Bảo và Mỹ Anh đi sau lưng vừa vặn che tầm nhìn đứa nhỏ.

"Trời khuya rồi, con nói một câu tạm biệt mẹ Thảo đi." Ông trầm giọng, đèn nén biết bao nhiêu cảm xúc.

Bé An không nghĩ nhiều vui vẻ hét lên: "Tạm biệt mẹ! Ngày mai con sẽ đến thăm mẹ!"

Giây phút đó Thảo bật khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ. Liệu ngày mai An có thể gặp lại mẹ không? Không được! Thảo không được chết vào ngày hôm nay. Hôm nay là sinh nhật của bé An, Thảo không được phép chết vào ngay hôm nay. Bụng Thảo đau đớn khôn xiết hơi thở dần trở nên gấp gáp. Chị gục trên ghế, vừa khóc vừa gọi: "Bác sĩ... bác sĩ... cứu tôi... cứu tôi!"

Huy Phát giật mình vội vàng chạy đến trước mặt Thảo. Giây sau Phát quay phắt lại hét lên: "Gọi y tá cấp cứu ngay! Nhanh lên!"

Bách Tùng phóng đi ngay tức khắc.

Lúc này Thảo đã hoàn toàn mất bình tĩnh, tiếng khóc như gào xé ruột gan vang lên. Bàn tay mất hết sức lực không ngừng run rẩy bám víu chiếc áo thun đen của Phát.

"Bác sĩ... cứu tôi... tôi không muốn chết đêm nay... giúp tôi giữ mạng lại... ngày mai hẳn chết có được không... hôm nay là sinh nhật của con gái tôi..."

"Tôi muốn chết vào ngày mai."

Lam ôm chầm Thảo vào lòng, giây phút đó nước mắt Lam đã rơi. Cuộc đời của Thảo quá đáng thương, cái chết của Thảo có thể sẽ hòa làm một với ngày vui trong đời bé An. Chị cầu xin bác sĩ giúp chị chết vào ngày mai.

Huy Phát làm mọi thao tác cấp cứu cho Thảo. Nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh, cơn đau từ dạ dày lan dần khắp lục phủ ngũ tạng, bóp nghẽn trái tim Thảo. Cái chết nhanh như một nhát dao trí mạng, xuyên thẳng qua trái tim thương tổn khiến nó dần dần ngừng đập.

Ngọc Thảo biết mọi thứ không còn kịp nữa, chị nắm chặt tay Thanh Lam. Cố dùng hơi tàn bịn rịn: "Lam... Lam... thay chị chăm sóc An... tuyệt... đối đừng cho nó biết... chị chết vào... ngày hôm nay... Giúp chị, nói cho An biết... chị chết vào ngày mai. Hãy nói cho An biết... chị yêu nó nhất trên thế gian này..."

Miếng hơi tàn cuối cùng của Thảo trút xuống, nước mắt chảy dài trên đôi gò má rơi xuống khóe môi vẫn còn đang cố mấp máy nhưng chẳng thể thành tiếng được. Lam nhận ra bốn chữ cuối cùng mà chị nói.

Nguyễn Phương Bình An.

"Chị Thảo... chị Thảo... chị Thảo!"

Hai mắt Ngọc Thảo nhắm chặt, chị đã trút xuống hơi thở cuối cùng, rời khỏi trần thế bước vào đường luân hồi.

Lam khóc nấc lên, Phát vẫn cố gắng dùng mọi biện pháp khiến nhịp tim Thảo đập trở lại. Nhưng, chị đã đi, trên môi nở một nụ cười thanh thản. Kiếp này chị đã mãn nguyện.

Lúc Bách Tùng dẫn y tá đến, Huy Phát bất lực lắc đầu.

Không cứu được nữa.

Thanh Lam mở to mắt nhìn Phát. Đáp lại cô chỉ có một cái lắc đầu đầy bất lực. Vốn dĩ Thảo chưa từng có phần trăm sống.

"Hệ thống!" Thanh Lam hét lên.