Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 57: Tôi Là Người Đàn Ông Truyền Thống




"Dần dần em luôn nghe theo mọi sai khiến của Mỹ Dung, làm bất cứ điều gì khiến Dung vui. Nhưng việc duy nhất em làm khiến em ấy cảm thấy vui. Đó chính là để Mỹ Dung chà đạp. Em ấy luôn cho rằng em chỉ là thứ nhặt về để chắn xui xẻo cho bản thân. Em luôn dưới cô ấy một bậc. Cả đời chỉ là có thể núp dưới bóng cô ấy."

"Mỹ Dung càng lớn càng được cha mẹ cưng chiều, bản tính càng hung hăng bạo lực. Nếu không vừa ý, em ấy sẽ động tay với em. Nhưng em chẳng dám nói cho ba mẹ biết, em sợ ba mẹ buồn... dù sao cũng đã chịu đựng nhiều năm, thêm một chút cũng có sao đâu." Lời Thúy nhẹ nhàng mà chua chát khiến Thanh Lam không khỏi xót xa, hóa ra đằng sau vỏ bộc ngang tàng ngốc nghếch ở thế giới kia. Thúy cũng có một tuổi thơ đáng thương như thế.

Thanh Lam bất giác nhớ về bác Đức, người cha đi tìm con gái rất nhiều năm nhưng chẳng có kết quả. Có lẽ do Thúy chuyển đến thành phố, thay tên đổi họ, ba mẹ nuôi muốn Thúy làm vật thay thế hứng chịu xui xẻo. Nếu có thấy tin tức tìm người cũng không có ý định trả đứa trẻ lại. Thế nên hai cha con bọn họ mới cách trở như vậy.

"Thúy, nếu em có thể gặp lại ba mình. Em có tha thứ cho ông ấy không?" Thanh Lam bất ngờ hỏi khiến Mai Thúy sững người.

Đây là câu hỏi Mai Thúy tự đặt ra cho chính mình hàng vạn lần. Mỗi ngày đều là một đáp án khác nhau. Mãi đến bây giờ cô ấy vẫn chưa biết được liệu rằng bản thân có thể tha thứ cho ba mình không. Có lúc cô ấy cầu mong được nhận lại, có lúc lại căm hận người ba đã bỏ rơi mình. Hai mong muốn luôn đối lập nhau, dằn xé nhau trong lòng Thúy.

Mai Thúy cười cười, cô ấy nói vu vơ: "Em chẳng biết nữa, nếu ba mẹ quay trở lại nhận em lúc này. Nếu họ thật tâm muốn như thế, em sẽ tha thứ cho họ."

"Chị nghĩ rằng đằng sau mọi chuyện có ẩn khúc gì đó... họ thật sự muốn tìm được em."

"Có lẽ là vậy." Mai Thúy khẽ đáp.

"Bây giờ em quay về nhà, Dung sẽ làm gì em?" Lam hỏi.

"Chắc là động tay với em một chút, em cũng quen rồi. Chỉ là gần đây Dung cáu gắt, chuyện ngoài cổng trường hôm trước khiến Dung như phát điên vậy. Ba mẹ nuôi trách em không bảo vệ em gái. Em không muốn về, em sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của họ." Mai Thúy co ro ôm gối, màn đêm tĩnh mịch trong cái công viên tiêu điều như đang dần nuốt chửng cô gái nhỏ bé.

"Trời đã khuya rồi, em không muốn về nhà hay là về nhà chị đi." Lam ngỏ ý, dù sao trời đã khuya rồi. Mai Thúy về nhà giờ này ắt hẳn sẽ có biến nữa thôi.

"Em cảm ơn chị, có lẽ em sẽ về nhà em. Ba mẹ không cho phép em đi qua đêm. Chị giúp em một chuyện được không?" Mai Thúy rụt rè nói.

Lam nhận lời ngay: "Được."

Mai Thúy ngượng ngùng cúi gầm mặt, lí nhí nói: "Em... em tới ngày rồi... chị giúp em mua cái đó với."

Giờ thì Lam cũng hiểu ra phần nào đến bây giờ Mai Thúy vẫn chưa dám về, bởi cô ấy đang nhạy cảm với vấn đề của bà dì.

Thanh Lam gật đầu xong, cô đứng dậy lấy xe đi tìm cửa hàng tiện lợi mua đồ giúp Mai Thúy.

Đến khi quay trở lại, không gian tĩnh mịch có thêm một người nữa xuất hiện. Đó là Sơn Lâm. Hai người dường như đang trò chuyện gì đó.

"Khuya thế này sao còn ngồi ở đây?" Sơn Lâm nhìn Mai Thúy một lúc rồi nói.

"Tôi... tôi đi dạo." Mai Thúy rụt rè đáp.

"Đi dạo sao mắt ướt thế?" Sơn Lâm nghiêng đầu hỏi.

"Tôi ngáp nhiều nên ứa nước mắt đó."

"Cô khóc."

Mai Thúy lặng thinh, cô ấy cũng chẳng muốn biện minh thêm nữa.

Hai người bọn họ rơi vào im lặng.

Sơn Lâm suy nghĩ một lúc, anh ta quyết định đặt mông xuống ngồi cạnh Mai Thúy. Nhưng điều này là Thúy giật bắn mình, cô xua tay, thái độ hoảng hốt: "Đừng, đừng ngồi ở đây, đừng ngồi cạnh tôi."



"Tại sao lại xua đuổi tôi ghê thế?"

Mai Thúy không đáp, cả người càng co ro hơn.

Cô ấy không đáp lời Sơn Lâm khiến anh ta khá tò mò, Lâm đoán: "Có chuyện có khó nói hả?"

Mai Thúy khẽ gật đầu.

Chuyện khó nói, không muốn ngồi gần, đầu anh ta nhảy số rất nhanh. Sơn Lâm cởi áo khoác thể thao bên ngoài chìa đến trước mặt Thúy. Anh hắng giọng: "Dùng cái này đi."

Mai Thúy mở to mắt nhìn Sơn Lâm, cô ấy không ngờ anh ta sẽ hành động như thế.

"Cầm lấy, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về."

Thúy toan từ chối nhưng điện thoại cô ấy bất chợt nhảy tin nhắn.

Thanh Lam: Thúy ơi, xin lỗi em nhiều. Chị bị mẹ tóm mất rồi. Không quay lại được nữa."

Cùng lúc đó Sơn Lâm tiếp tục nói: "Trời khuya thế này nếu cô không theo tôi về, có lẽ đến sáng mới về được đấy, thêm cái chuyện khó nói của cô nữa. Có chắc là muốn ngồi ở đây đến sáng không?"

Mai Thúy trầm ngâm một lúc, cuối cùng cô ấy đưa ra quyết định nhận lấy áo khoác của Lâm. Thúy lí nhí: "Cảm... cảm ơn anh."

Cách đó không xa, vị trí khuất tối vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Thanh Lam nhét điện thoại vào túi, cầm túi đồ vừa mua rời đi. Có lẽ để hai người bọn họ cạnh nhau vẫn hơn.

- -----------------

Thanh Lam xin nghỉ học ba ngày.

Cô kể cho Bách Tùng nghe về câu chuyện của bác Đức và Mai Thúy. Anh chẳng ngạc nhiên gì mấy, chỉ ngửa đầu cảm thán một câu: "Trái đất rất tròn."

Hai người quyết định bay đến thành phố B tìm bác Đức. Dù sao ở thế giới trước kia cô cũng đã từng hứa sẽ giúp bác Đức một tay tìm lại con gái thất lạc. Bây giờ tìm lại được rồi phải tìm cách đưa cha con họ về bên nhau mới được.

"Này, anh kể em nghe chuyện năm xưa của anh, Lâm và Thúy được không?"

"Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ là tôi vô tình xuất hiện ở bệnh viện thời điểm đó. Sau đó, Mai Thúy nhận tôi là ân nhân cứu mạng thôi. Chuyện đầu đuôi chi tiết thì tôi chẳng biết gì nhiều. Thật ra tôi vô can trong chuyện đó. Chẳng hiểu sao lại bị cuốn vào chuyện tình của bọn họ nữa." Bách Tùng vừa kéo vali lên phòng vừa nói.

"Anh nói rõ hơn một chút được không?" Thanh Lam đi sau lưng anh.

"Lâm chỉ nói rằng Mai Thúy bị người khác hại, nhóc cứu được cô ấy nên đưa đến bệnh viện thôi. Cùng lúc đó tôi cũng đi thăm Bảo, xui xẻo nhằm phòng đúng lúc Thúy tỉnh lại. Thế là trở thành ân nhân của cô ấy. Từ đó về sau tôi giải thích nhưng cô ấy không nghe nữa. Mặc định tôi là ân nhân cứu mạng."

Bách Tùng mở cửa vào phòng, Thanh Lam toan vào theo nhưng anh xoay người chặn cô lại.

"Em đi đâu?"

Thanh Lam khó hiểu, cô ngước mắt nhìn anh.

"Vào phòng của chúng ta."



Anh nheo mắt nhìn cô, "Phòng của em ở bên cạnh."

Cái tên cứng nhắc này! Anh ranh ma lên một chút được không? Anh nghĩ Đường Tăng động lòng phàm rồi thì vẫn có thể tiếp tục tu hành ư? Bách Tùng nói chuyện đặt phòng để anh, lúc đó cô đã sinh nghi. Biết ngay tên khốn này kiểu gì cũng đặt hai phòng.

"Sao anh cứng nhắc thế? Chúng ta là người yêu, ở thế giới trước còn là vợ chồng nữa. Ngủ chung một phòng với nhau thì có sao đâu chứ!"

Bách Tùng khoanh tay, tựa người vào cửa, thản nhiên nói: "Tôi là người đàn ông truyền thống."

Thanh Lam phản bác ngay: "Không có người đàn ông truyền thống nào hôn người ta đắm đuối ngay trên xe đâu!"

Bách Tùng nhướn mày nhìn Thanh Lam, nhanh như chớp anh vươn tay kéo cô vào trong phòng. Còn không quên đóng sầm cửa lại. Cánh tay to lớn của anh choàng qua eo Lam. Sau đó dễ dàng nhấc bổng cô lên. Bách Tùng bế thốc cô lên đặt lên giường nệm êm ái. Động tác anh nhanh như chớp khóa chặt cổ tay Lam bằng tay mình. Giọng nói trầm thấp, mê hoặc vang lên bên tai Lam.

"Ý em là đàn ông truyền thống thì nên hôn nhau trên giường có đúng không?"

Câu nói đen tối cùng hành động mờ ám này khiến Thanh Lam đỏ mặt. Sao đột nhiên lại mạnh dạn chủ động thế này. Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Khác với mọi lần cô chủ động câu dẫn anh. Thật sự lúc này Lam rất ngượng.

"Không, không phải..."

Không để Thanh Lam nói hết câu, Bách Tùng đã chủ động đặt lên môi cô một nụ hôn. Vẫn là phong cách cũ, hôn ngang tàng. Anh ngấu nghiến cánh môi mềm, tiến sâu vào bên trong trêu đùa nơi khoang miệng. Không cho cô phản kháng, việc của cô là tận hưởng.

Thanh Lam mới đầu có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh sau đó cô cũng chẳng ngần ngại mà đáp trả anh. Trái tim Lam đập loạn nhịp, nó đang phấn khích. Còn lý trí, lý trí của Lam đang dần chìm đắm trong mật ngọt.

Bách Tùng rất không muốn thú nhận, nhưng dường như anh đã nghiện cảm giác này, cảm giác chiếm lấy mùi vị của Lam.

Môi rời môi, Bách Tùng dịu giọng trêu chọc Lam: "Truyền thống thế này đúng ý em chưa?"

Thanh Lam bạo gan, cô ngồi bật dậy kéo anh xuống giường.

"Cũng được, nhưng mà em muốn truyền thống kiểu "kia" hơn."

Póc!

"Á! Đau!" Thanh Lam vùng vậy, ôm trán kêu lên.

Bách Tùng vừa búng vào trán cô một cái đau điếng.

"Nhiêu đó đủ rồi, em chưa đủ tuổi."

"Em 24 tuổi rồi, đây chỉ là một thế giới khác." Thanh Lam điên máu phản bác, hôn như thế mà không làm gì. Có phải là quá uổng phí không? Biết đâu khi làm chuyện gì đó xong. Điểm tình ý tăng lên 100% cũng không chừng.

"Tôi không cần biết, tôi chỉ biết bây giờ em mới 17 tuổi thôi. Với cả..." Bách Tùng đứng dậy khoanh tay nhìn Lam.

"Tôi cũng không hứng thú với cơ thể có chỗ phát triển chưa xong của em. Đừng cố lôi kéo tôi phạm tội nữa."

Bất giác Lam nhìn xuống vòng một, quả thật là hơi nhỏ. Không bằng cơ thể trước kia. Khoan đã! Anh đang để ý cái gì vậy?

"Bách Tùng!"

Anh cong môi cười.