Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 7: 7: Divine Hotel




Sau khi thống nhất ý tưởng may váy với Mỹ Anh xong, cô ấy nhanh chóng tắt máy bắt tay vào may váy cho Lam. Vì lần này cô đã thay đổi sang một phong cách mới, trái ngược với phong cách bấy lâu nay. Điều này làm Mỹ Anh vô cùng hứng thú, cô ấy nhiệt huyết trào dâng, quyết tâm may váy xuyên đêm.

Thanh Lam kéo ngăn bàn lấy laptop ra ngoài. Dù bây giờ cô đã sống dưới thân phận thiên kim giàu có. Nhưng bản chất nghèo rớt mồng tơi của cô biên tập viên lương ba cọc ba đồng đã ăn sâu trong máu. Hai mắt cô sáng lên, cả người trào dâng niềm vui sướng.

Ôi mẹ ơi!

Laptop phiên bản giới hạn của thương hiệu đình đám toàn cầu, cô lại nghe được mùi hương quyến rũ chết người nữa rồi, là mùi tiền đó! Thanh Lam chưa từng mơ tưởng tới ngày, cô có thể chính tay chạm vào chiếc lap đắt đỏ này, thậm chí còn không dám mơ tưởng có thể mua được nó.

Vậy mà bây giờ nó là của cô.

Quá tuyệt!

Cô dành ra 10 phút cảm thán về sự giàu có của nữ phụ. Sau khi cảm thán xong Lam lại cảm thấy tức nữ phụ hơn. Tại sao một người xinh đẹp, giàu có không thiếu thứ gì lại đâm đầu vào yêu tên khốn Sơn Lâm kia chứ. Trong khi hắn ta chẳng xứng đáng chút nào. Hao tổn tình yêu vào loại trăng hóa đó làm cái gì cho khổ vậy trời!

Lam vừa than trời, vừa mở laptop lên, trong lúc chờ đợi cô kéo ngăn bàn ra một lần nữa, vơ lấy tấm thiệp mời màu tím.

Để xem địa điểm tổ chức ở đâu.

Khách sạn Divine thành phố D.

Cô gõ tên khách sạn vào thanh tìm kiếm, chưa đầy một giây, loạt hình ảnh khách sạn hiện ra trước mắt.

Divine là một dạng castle hotel (khách sạn lâu đài). Tòa lâu đài vừa cổ kính vừa bí ẩn nằm giữa đồi thông bạt ngàn, xung quanh được bao phủ bởi một màu xanh trầm pha lẫn ưu tối. Về đêm Divine tỏa sáng trên đỉnh đồi với hơn một nghìn ánh đèn bao phủ bên ngoài lâu đài lấn át đi sự tăm tối, tịch mịch của rừng thông. Divine khoác lên mình vẻ đẹp quyền quý, sang trọng khiến người ta có cảm giác mình đã lạc vào chốn cung điện phương Tây. Từ chỗ cô đến Divine mấy khoảng sáu tiếng đi ô tô. Thảo nào mẹ lại hối thúc cô chuẩn bị từ sớm.

Thanh Lam gật gù cảm thán.

Nhà họ Trương chịu chơi thật đấy.

Bọn họ chọn địa điểm vô cùng hợp với chủ đề bữa tiệc.

Lam đóng laptop, uể oải trèo lên chiếc giường êm ái, ngả lưng xuống tận hưởng cảm giác mềm mại. Cô đưa mắt nhìn lên trần nhà một màu trắng ngà, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên.

Bạch Tuyết muốn trở về lâu đài, vậy cô phải chuẩn bị táo ngọt mời nàng rồi.

Hai ngày sau.

Tại Divine Hotel.

Thanh Lam kéo vali đến nhận phòng trước một ngày. Tuy lúc thời gian này là lúc mùa xuân vừa đi qua, mùa hạ bắt đầu kéo đến. Bầu không khí dần trở nên hanh khô, oi ả gây khó chịu vô cùng. Lam không thích nóng nực, may thay Divine Hotel lại mát mẻ, nhiều gió. Có lẽ do nó tọa lạc giữa rừng thông, cái nắng nóng đầu hè không chiếm lĩnh binh đoàn cây xanh thế nên nó vẫn giữ được cho mình cái mát lạnh, âm ẩm.



Khách sạn này nguy nga còn hơn Thanh Lam tưởng tượng, nghe phong thanh nơi đây rơi vào khoảng hơn trăm phòng. Divine được bày trí theo phong cách Âu cổ, kiến trúc cổ kính đan xen với nhiều tác phẩm hội họa kinh điển của phương Tây. Lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác như mình lạc vào cuộc sống của hoàng gia, trong lòng cô rung động không thôi. Là một sự rung động trước cái đẹp.

Cô nhận phòng, chìa khóa phòng là loại chìa khóa có hình dáng tinh xảo giống hệt như những chiếc chìa khóa trong Disney mà cô từng xem. Nhưng bản chất nó là một chiếc thẻ mở cửa phòng điện tử. Phòng của cô là phòng 609. Lam bước vào trong, phía sau có người kéo vali vào, cô không cần phải động tay vào bất cứ việc gì.

Không khác gì với tưởng tượng của Lam.

Căn phòng được bày trí theo phong cách hoàng gia, sang trọng xa hoa, cô nhất thời bị choáng ngợp trước sự hào nhoáng này. Hóa ra đây là cách giới nhà giàu đốt tiền, một đêm ở đây có khi bằng cả một năm làm công của cô chứ chẳng đùa được đâu.

Cô ngồi lên chiếc giường cổ tích, bắt đầu lấy điện thoại từ trong túi ra.

Thông báo tới.

Là tin nhắn của Mỹ Anh.

Elise Mỹ Anh: Tao còn phải đính lên váy vào thứ, có lẽ sáng mai mới xuất phát được.

Elise Mỹ Anh: Lam ơi! Tao thức trắng hai ngày rồi đó!

Hoàng Thanh Lam: Tao phải chuẩn bị vài thứ nên đã đến Divine trước rồi.

Hoàng Thanh Lam: Váy đẹp lắm rồi đừng quá sức nữa, chợp mắt một chút đi.

Elise Mỹ Anh: Okay!

Thanh Lam tắt điện thoại, ngả người trên giường, cô đi xe sáu tiếng đồng hồ mới tới được đây. Cả người mệt rả rời, phải chợp mắt một chút.

Khi cô tỉnh dậy trời đã tối muộn cũng vừa kịp lúc đầu bếp mang bữa tối lên phòng cô. Quả thật từ khi bước chân vào đây, cô được cung phụng chẳng khác gì một nàng công chúa. Ngay cả bữa ăn cũng được phục vụ tận răng.

Đầu bếp đẩy xe thức ăn vào trong, người này không lớn tuổi như cô nghĩ. Anh ta còn khá trẻ, dáng người tròn trịa, mũm mĩm. Sâu trong đôi mắt sáng ngời, Lam nhận thấy được tình yêu sâu đậm với ẩm thực của anh ta. Nhưng trực giác mách bảo cho cô biết, đôi mắt kia không phải là đôi mắt của người trung thực.

Anh ta bắt đầu phục vụ cô dùng bữa tối, thực đơn cho tối nay là món Âu.

Mở màn là món salad lườn ngỗng hun khói.

Thanh Lam dùng thử một miếng sau đó cô khóc thầm. Khẩu vị tầm thường của cô không hợp với những món Âu. Lam đặt nĩa xuống bàn, đầu bếp nhận ra điểm khác thường ngay. Anh ta hỏi: "Quý khách có chỗ không hài lòng ạ?"

Cô lắc đầu, chống tay lên má, bắt đầu thăm dò.

"Anh là đầu bếp trưởng?"



"Dạ không phải, tôi là đầu bếp thường. Bếp trưởng đang phục vụ phòng 906."

Lam không khỏi ngạc nhiên, Divine Hotel ngưng nhận khách từ sáng nay rồi. Sở dĩ cô có thể đặt phòng là vì cô là khách mời đến sớm để chuẩn bị cho dạ tiệc ngày mai. Trước đó, mẹ cô đã liên hệ với Divine thế nên cô mới suôn sẻ có phòng ở. Vậy vị khách phòng 906 là ai?

"Ngoài tôi ra, khách sạn còn nhận thêm phòng à?"

"Dạ vị này không phải khách ngoài, mà là chủ nhân của dạ tiệc ngày mai ạ."

Ồ!

Nói thế là người nhà họ Trương đến đây để chuẩn bị trước rồi. Xem ra bữa tiệc này càng ngày càng quan trọng rồi, chắc Trương Sơn Lâm cũng đến đây chứ? Vậy Võ Mai Thúy thì sao, cô ta có đến cùng không? Có lẽ một lát nữa Lam phải đi thám thính tình hình xem sao.

Dẹp chuyện Sơn Lâm và Mai Thúy sang một bên. Thanh Lam không lòng vòng thêm nữa, cô vào thẳng vấn đề: "Anh có thể giúp tôi một việc không?"

"Quý khách cần giúp gì ạ? Divine luôn sẵn lòng."

"Chỉ cần anh giúp tôi việc đó, thù lao tôi gửi anh bằng năm lần tiền lương tháng này. Một việc rất nhỏ, thế nào?" Lam dứt lời, cô lấy từ trong túi xách một bao phong bì dày cộm đặt trên bàn.

Tầm mắt của gã đầu bếp này bị thu hút bởi chiếc phong bì hấp dẫn trên bàn, mắt anh ta dán chặt vào bao phong bì, không thể rời mắt. Lưỡng lự một lúc nhưng không chống đỡ được sự mê hoặc của đồng tiền, cuối cùng anh ta lên tiếng: "Quý khách cần tôi giúp việc gì?"

Khóe môi Thanh Lam cong lên thỏa mãn, cô cao giọng, nói: "Ngày mai tôi muốn có một giỏ táo đỏ và trong bếp không được phép có bất kì quả táo nào nữa."

"Yêu cầu của quý khách là niềm vui của chúng tôi."

Lam gật đầu hài lòng, đưa phong bì cho gã đầu bếp.

"Đây là một nửa, để lại số tài khoản, ngày mai khi kết thúc bữa tiệc tài khoản của anh sẽ nhận được nửa còn lại."

Thỏa thuận với gã đầu bếp xong, Lam cho hắn lui xuống. Trong lòng càng mong chờ ngày mai đến, cô sẽ cho cô nàng nữ chính kia thấy thế nào phụ độc ác đáng gờm.

Trước tiên phải lấp đầy chiếc bụng đói này đã, mặc dù ăn không hợp nhưng vẫn có thể miễn cương cho qua bữa. Cô cũng không muốn người khác biết thiên kim Hoàng Thanh Lam có biểu hiện khác thường.

Dùng bữa tối xong, cô chưa thể ngủ ngay được, cảm giác bụng no căng vô cùng khó chịu. Vì thế Thanh Lam quyết định khoác áo lụa mỏng che đi lớp váy ngủ dài đến đầu gối. Cô bước xuống lầu đi tìm vườn hoa bên trong lâu đài, Lam đã xem qua cấu tạo của Divine ngày hôm qua. Cô nhớ rất rõ phía bên trong Divine có một khuôn viên trồng rất nhiều hoa, giữa lòng khuôn viên còn có tượng đài phun nước nữ thần Aphrodite.

Trí nhớ Thanh Lam khá kém, nhưng hình ảnh vừa xem hôm qua, cô còn nhớ rất rõ. Dựa vào sự dẫn đường nhiệt tình của nhân viên khách sạn, Lam đi một lát cuối cùng cũng tìm ra được khuôn viên đầy hoa.

Thú vị hơn hết, vừa đặt chân đến đây cô đã gặp phải một người mà cô thầm mong đợi.

Nữ chính Võ Mai Thúy.