Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 13: 13: Màn Trả Thù




Lữ Thiết Nhan thẳng một mạch không quay đầu, dường như đối với Song gia này không còn chút gì luyến tiếc. Cho đến tận lúc Lữ Thiết Nhan rời đi, Song Hải cũng không quay đầu nhìn con gái mình một lần.

Có những vết thương ở mãi trong tim, cũng có những người mãi không chịu đối diện với thực tại.

Có những vết thương ở mãi trong tim, cũng có những người mãi không chịu đối diện với thực tại.

Song Hải quá ám ảnh hình ảnh người vợ quá cố, ông luôn muốn con gái trở nên giống hệt người mà mình yêu nhất. Từ cử chỉ, hành động đến cả sự ngoan ngoãn vâng lời ông cũng muốn cô phải giống y hệt.

Nhưng Song Hải quên mất một điều, ông sinh một đứa con chứ không phải nhân bản một con người. Ông luôn muốn Song Yết Hỷ trở thành người vợ quá cố, lại quên mất bản thân là một người cha.

Tình yêu thương ông không phải không có, chỉ là nó như chiếc lồng khiến Song Yết Hỷ tràn đầy thương tích. Mà ông, lại không hề nhận ra điều đó.

Lữ Thiết Nhan rời đi vội vã, không đem theo bất cứ thứ gì. Cô không thể đi đâu nếu không có tiền. Muốn kiềm tiền không phải chuyện khó, nhưng gấp rút như vậy mà muốn có được tiền lại không dễ chút nào.

Buổi tối hôm đó, sau khi nhìn thấy xe của Song Hải rời đi cô mới lẻn vào nhà. Có lẽ ông lại đến bệnh viện thăm thằng con trai kia, lúc này quay về là hợp nhất.

Lữ Thiết Nhan không lên phòng mình mà trực tiếp đến tìm A Kiều. A Kiều đang quét dọn ở sân sau thì liền nghe tiếng cô gọi. Ngay lập tức nhận ra, cô ta giáo giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lẻn theo lối mòn đến gặp Lữ Thiết Nhan.

“Tiểu thư, cô sao lại kích động như vậy chứ? Hai người dù sao cũng là cha con, cô cứ nhượng bộ một chút, ông chủ qua vài hôm cũng sẽ nguôi giận thôi.”



A Kiều vừa gặp đã không ngăn được lo lắng mà hỏi cô tới tấp. Cô bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô ta, lại nói sự việc xảy ra ngày hôm đó là cô ta tố cáo Song Nhĩ Khang. Song Nhĩ Khang chắc chắn ghi nhớ chuyện này, mối thù này sớm muộn cũng tính trên đầu cô ta.

Cô ta bây giờ còn tiến thoái lưỡng nan hơn so với Lữ Thiết Nhan.

Lữ Thiết Nhan cũng không có ý định mặc kệ cô ta. Bởi vì A Kiều này vẫn còn có giá trị.

“Chuyện của tôi, tự tôi có định đoạt. Hiện tại so với ở lại thì rời đi là tốt nhất. Đào Yến Trúc sẽ không nuốt được cục tức này, tôi ở lại sớm muộn cũng bị bà ta hại cho thành cái xác khô. Đến lúc đó lại mang thêm nỗi hận chết oan thì chi bằng bây giờ rời đi an toàn.”

A Kiều nghe cô nói xong thì cũng không khuyên giải thêm điều gì nữa. Cô ta cũng hiểu rõ tính cách của Đào Yến Trúc, vậy nên thủ đoạn của bà ta tàn độc thế nào cô ta cũng sẽ biết.

Nhưng như thế thì cái mạng nhỏ này của cô ta không phải sẽ nguy hiểm hơn sao?

A Kiều rụt rè, nhìn cô rồi lại cúi đầu. Lữ Thiết Nhan biết cô ta muốn nói gì liền nói trước: “Mặc dù tôi rời đi nhưng không đồng nghĩa sẽ bỏ mặc cô không lo. Chuyện là do tôi gây ra, tôi sẽ không để cô chịu tội thay.”

A Kiều nghe lời này của cô thì trong lòng an tâm phần nào. Chỉ là sự việc đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát, phải làm sao mới đưa về đúng quỹ đạo được?

“Tiểu thư, tôi không phải nghi ngờ cô. Nhưng muốn Đào Yến Trúc không tính món nợ này, có phải rất không khả thi không?”

Lữ Thiết Nhan khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý. Cô đứng dậy, bước tới trước mặt A Kiều, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ta.



“A Kiều, cô phải biết, trên thế giời này không có đồng minh nào mãi mãi, cũng không có kẻ thù nào mãi mãi. Chỉ cần cho bà ta đủ lợi ích bà ta muốn, thì món nợ này có là gì đâu!”

Đã là con người ai cũng sẽ có yếu điểm. Sở dĩ Lữ Thiết Nhan có thể đi tới chức vị Đại Tướng Quân là bởi vì cô biết tìm ra yếu điểm này, thao túng nó trong tay.

Một người nếu đã không đủ mạnh, mà lại còn có yếu điểm, vậy thì yếu điểm này chính là chỗ chí mạng.

“A Kiều, tôi muốn cô đổ hết tội danh lên đầu tôi. Nói với Đào Yến Trúc là do tôi ép cô tố cáo Song Nhĩ Khang. Trong tay quản gia Lương có một bản sổ sách ghi chép thu chi. Mấy năm này ông ta ngoài mặt làm việc cho Đào Yến Trúc, trong bụng lại ăn xén không biết bao nhiêu là tiền bạc. Bản sổ sách ăn xén đó tôi để ở đầu tủ cạnh giường, cô đem nó giao cho bà ta. Bán cho bà ta một ít thông tin hữu dụng, bà ta có không muốn cũng phải tin cô.”

A Kiều sửng sốt nhìn cô. Cô ta không dám tin một người vẫn luôn im hơi lặng tiếng như cô lại biết nhiều bí mật như thế. Hơn nữa tính kế đều chuẩn xác, dứt khoát như vậy, không có chút gì là dáng vẻ rụt rè ngu ngốc của năm xưa.

Người trước mắt đây rõ ràng là một người rất quen thuộc nhưng giờ phút này lại bỗng chốc thật xa lạ, tựa như đã hoàn toàn là một người khác vậy.

Sau đó, A Kiều lấy một số tiền và quần áo đưa cho cô. Lúc tiễn cô rời đi, A Kiều đã lấy hết can đảm hỏi cô: “Tiểu thư! Cô rốt cuộc là ai? Cô… không phải Song Yết Hỷ mà tôi biết.”

Song Yết Hỷ trong trí nhớ của A Kiều, là một người ngốc nghếch đến độ thua cả đứa trẻ lên năm. Còn Song Yết Hỷ trước mắt, lại thông minh đến đáng sợ. So với Đào Yến Trúc, tâm cơ dường như càng khó lường hơn.

Đáng sợ nhất chính là không rõ được đôi phương là người như thế nào. Nụ cười như lớp sương che đi hết tất thảy những điều về bản thân, không để ai có thể nhìn rõ được là bên trong thế giới đầy mờ ảo đó đang chứa thứ gì.

Lữ Thiết Nhan ngẩn nhìn A Kiều, rồi nhoẻn miệng cười ranh mãnh, đáp: “Tôi sao? Cô chỉ cần biết, tôi là người sống lại từ những đau khổ cùng cực, để dựng nên một màn trả thù tất cả những kẻ đã từng khiến tôi tổn thương.