Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 2: 2: Lật Ngược Tình Thế




Trí Hàn nghe thấy cô chủ động mời mình như vậy không tránh khỏi mà vui sướng thầm trong lòng. Có ai biết được hắn đã thầm thích cô từ rất lâu rồi, thậm chí ở tại căn phòng mà hắn ngủ khắp nơi đều treo ảnh của cô. Đêm đêm lại nhìn ngắm vào từng bức ảnh để thỏa lòng nhớ nhung về người con gái này. Ngay sau đó Trí Hàn từ tốn cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô nói: "Song tiểu thư cô mặc áo tôi vào đi để cảm lạnh đó."

Lữ Thiết Nhan lắc đầu từ chối thẳng mặt: "Không cần đâu, chỉ là ướt người một chút không làm tôi bị bệnh được."

Bị cô từ chối Trí Hàn cụ mặt tuy nhiên vẫn tỏ ra như không có gì, mặc nhiên trong lòng hắn là một tâm tư bất hảo khó chịu không nhanh cũng không chậm mà mặc áo vào. Lữ Thiết Nhan đi vội vàng về phía trước, Trí Hàn cũng hớt hãi chạy theo cô cũng tiếng gọi: "Song tiểu thư đợi tôi với, cô đi chậm chút đi kẻo té ngã bây giờ."

Trong mấy chốc Lữ Thiết Nhan đứng khựng lại rồi xoay lưng: "Là cậu đi chậm chứ không phải do tôi đi nhanh hiểu chứ?"

Hử? Tại sao mình lại thay đổi từ xưng hô thế này? Chẳng lẽ đây là quán tính của thể xác!

Rốt cuộc thì Trí Hàn cũng đuổi kịp cô, hai tay chống chân, lưng ưỡn cao lên trời, miệng thở hì hộc thấy thương: "Tôi...tôi chỉ là lo cho cô thôi mà."

Mặc nhiên Lữ Thiết Nhan không lấy làm cảm xót, đôi tay vẫy vẫy vô tâm: "Tôi không phải con nít."

Càng lúc hắn càng cảm thấy cô trở nên rất kì quặc, tựa như biến hẳn thành một người khác vậy. Cơ mà người hắn thầm thích bấy lâu nay may mắn lắm mới có cơ hội được nói chuyện cùng cô, vì thế hắn không thể bỏ lỡ giây phút này nhanh chóng chạy đi lấy xe đến đón cô: "Đợi tôi một lát tôi lấy xe chở cô đi."

Lữ Thiết Nhan nhướng mắt, xe ngựa có đúng không nhỉ? Cô không ngờ ở đây cũng có xe ngựa như chỗ của nàng ở kiếp trước. Nghĩ thầm vậy Lữ Thiết Nhan cố nhẫn nại đứng đó chờ hắn.

*Két…

Ước chừng năm phút sau một chiếc xe chạy đến thắng nhanh đến nỗi khói bụi bay lên trắng trời, vô tình lại xộc vào mũi của cô hại cô ho khan vài cái: "Khụ...khụ...khụ...áiii cái tên này có biết tôn trọng người đối diện không vậy hả? Bụi bặm tùm lum."



Trí Hàn cười e thẹn thập thò cái đầu: "Song tiểu thư thành thật xin lỗi cô, tôi không cố ý đâu...Cô mau lên xe đi."

"Đây là xe?"

Không giống xe ngựa gì cả, nhìn giống cá mập hơn đó.

"Đúng vậy, cô mau lên đi còn đứng đó chần chừ làm gì nữa?" Trí Hàn rối rít bảo cô.

Mặc nhiên Lữ Thiết Nhan không biết lên đó bằng cách nào cả. Nó quá mơ hồ đối với cô rồi, dù gì cô cũng mới xuyên không đến đây nên không tránh khỏi việc lạ lẫm. Mãi vẫn thấy cô đứng ngây ngốc ở đó Trí Hàn lại tưởng cô nổi tính tiểu thư cần mở cửa xe, tất nhiên hắn không cọc cằn đổi ngược lại còn tỏ ra hí hửng xuống xe mở cửa cho cô: "Mời Song tiểu thư."

Ngay lúc này Lữ Thiết Nhan mới hoàn tỉnh táo lại, hai mắt chớp chớp liên hồi cơ thể có chút dao động bước chầm chậm vào trong xe. Trí Hàn cười khà khà đóng cửa xe lại, tay đặt lên trán thở dài nghĩ rằng cô ẩn ý muốn hắn ga lăng mở cửa xe vậy mà hắn chậm hiểu ý của cô. Riêng cô cảm giác đầu tiên được ngồi trên chiếc xe này nó êm ái vô cùng, không giống việc ngồi xe ngựa đau mông mỏi lưng.

Trên đường đi Trí Hàn nói rất nhiều chuyện về Song Yết Hỷ cho Lữ Thiết Nhan nghe. Sau vài vài phút nghiêm túc lắng nghe thì cô cũng biết thân phận thật sự của mình ở thời điểm này là gì rồi!

Một đại tiểu thư bị ghẻ lạnh!

Chậc! Nghe có vẻ thê thảm đó.

Không sao cô sẽ thay cô gái tên Song Yết Hỷ lật ngược tình thế. Thân là một đại tướng quân chẳng lẽ lại để thua mấy tên vô danh tiểu tốt đó ư? Không có khả năng!

 Cùng lúc đó tin tức con gái của Song Gia tử vẫn bây giờ đã tràn lan khắp mạng xã hội. Có vô số lời bình luận ác ý khó nghe dành cho Song Yết Hỷ. Đáng lý ra người cần được thương cảm phải là Song Yết Hỷ mới đúng.



Chiếc xe của Trí Hàn đưa cô về thẳng Song Gia một cách an toàn. Lữ Thiết Nhan bước xuống xe, ánh mắt đảo qua đảo lại quan sát thật kỹ càng nơi này. Cô chỉ muốn nói nơi này quá rộng, quá hãi hùng. Không khác gì chốn cung điện của hoàng đế.

Trí Hàn thấy cô cứ loay hoay đứng bên ngoài mà không dám vào, hắn tiến lên nhấn chuông cửa giúp cô. Mặc khác Lữ Thiết Nhan vẫn đang miên man chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Tầm vài giây sau đó người hầu từ trong nhà chạy ra mở cửa, thu vào đôi mắt là hình ảnh người sống sờ sờ của Song Yết Hỷ làm cho cô hầu gái bấn loạn: "Tiểu...tiểu thư cô còn sống sao?"

Bị tiếng nói kinh ngạc xen lẫn phần lớn giọng của cô hầu gái Lữ Thiết Nhan liền dập tắt suy nghĩ đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn cô ta, một số kí ức cũ trong đầu của Song Yết Hỷ chợt hiện lên, Lữ Thiết Nhan lấy tay ôm chặt lấy đầu của mình, hai hàng chân mày nhíu chặt, toàn bộ kí ức mà trước kia Song Yết Hỷ gặp phải đều hiện rõ như in trong toàn bộ đại não của cô. Trí Hàn thấy vậy vịn vai cô lên tiếng: "Song tiểu thư cô bị làm sao vậy? Cô vẫn ổn chứ?"

Mấy tầm vài giây Lữ Thiết Nhan mới bình ổn lại, theo như cô nhớ cô hầu gái này từng đối xử thậm tệ với Song Yết Hỷ mặc dù thân phận thấp kém hơn cô ấy. Lữ Thiết Nhan gạt tay Trí Hàn lạnh nhạt nói: "Tôi không sao."

Rồi đưa cặp mắt đầy hàn khí nhìn cô hầu gái: "Cô không cần phải ngạc nhiên, Diêm Vương đã từ chối nhận tôi cho nên tôi đành quay về đây."

Khí thế sắc sảo pha lẫn sự lạnh lùng khác biệt trước kia đã vô tình làm cô hầu gái hoảng loạn. Chạy vội vào nhà mà không thèm để ý đến cô. Lữ Thiết Nhan cười khẩy quay ngoắt qua nói: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, lần sau sẽ mời cậu ăn cơm."

Trí Hàn cười thẹn thùng gãi đầu: "Vậy thì quá vinh hạnh rồi."

"Ừm, còn bây giờ thì cậu về nhà đi, tôi vào trong trước."  Lữ Thiết Nhan nhấc chân đi thẳng vào trong.

Trí Hàn đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô bất giác thở dài, có vẻ như cô khác biệt so với trước kia thật đấy! Hắn cũng không thể đứng ở đây quá lâu cho nên nhanh tay lẹ chân lên xe quay về nhà.

"Ông...ông chủ."

Cô người hầu vừa rồi chạy thục mạng vào nhà cấp tốc báo cáo: "Đại tiểu thư còn sống và đang ở bên ngoài!"