Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 10: Vạn Cổ Đế Tôn Thân Lâm




"Ha hả… Cũng mạnh miệng gớm nhỉ! Vậy thì phải xem ngươi có đủ bản lĩnh khiến chúng ta tránh ra hay không đã!"

Lúc tên đội trưởng đội thị vệ nói câu này trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ độc ác tột cùng.

Trước đó thất tiểu thư đã cũng đã nói rồi. Tô Tử Mạch này đã không còn là người như lúc trước, muốn đối đầu trực tiếp với nàng cũng không còn là chuyện quá dễ dàng nữa. Cho nên bọn họ cũng không cần thể diện gì cả, lấy đông thắng ít, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.

Sau khi tên đội trưởng đội thị vệ đó vừa dứt lời thì hắn ta và ba mươi mấy tên thị vệ khác lập tức đồng loạt xông lên phía trước. Bọn họ trực tiếp giao chiến với Tô Tử Mạch.

Bùm bùm bùm!

Vô số cầu linh lực màu cam không chút chần chừ, xé gió lao đến nổ tung xung quanh Tô Tử Mạch và Tiểu Mục như pháo hoa, khiến cả không gian xung quanh hai người rực sáng. Tô Tử Mạch thành thạo lách người, né tránh hết một lượng lớn cầu linh lực như vậy.

Trong tình cảnh lấy một địch mười như thế này, Tô Tử Mạch không những không bị rơi vào thế yếu, ngược lại còn rất thuận lợi tránh được tất cả công kích từ những người này.

Khi Tiểu Mục còn đang nhai kẹo sữa trong miệng, chưa kịp phản ứng thì Tô Tử Mạch đã nhanh chóng phóng ra rất nhiều cầu linh lực, đồng thời kích nổ tất cả chúng cùng một lúc.

"Ầm!"

Cầu linh lực đồng loạt nổ tung, sau đó rất nhiều người ngã ầm ầm xuống đất.

Chỉ dùng mười chiêu đã khiến một tiểu đội thị vệ cấp hai tổn thất một nửa nhân số.

Đội trưởng đội thị vệ thấy tình cảnh này thì vô cùng hoảng hốt, đến tận bây giờ mới muộn màng nhận ra dù bọn họ có nhiều cao thủ như vậy nhưng vẫn không thể đấu lại Tô Tử Mạch được. Bọn họ giờ đây cũng chỉ còn cách liều mạng chạy thoát thân mà thôi.

Rừm rừm rừm.

Bọn họ cũng không biết chạy được bao xa thì đột nhiên nghe thấy tiếng rồng ngâm truyền đến từ bầu trời ở đằng xa kia. Gió bắt đầu nổi lên, thổi cát bụi bay đầy trời.

Tô Tử Mạch ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng rồng ngâm.

Thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng vàng dần dần chiếu rọi xuyên qua lớp cát bụi mịt mù.

Tô Tử Mạch vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

Ở nơi phát ra ánh sáng vàng chói loà ấy, lại xuất hiện chín kim long, thân mình thuần một màu vàng đang tiến về phía này! Chúng kéo theo một khoang xe Cửu Luân Kim thế, bay đến đây với tốc độ cực kỳ thần tốc.

Khi đoàn xe này bay đến gần hơn thì mọi người mới nhìn rõ, phía sau chín con kim long ngoại trừ một thị vệ mặc áo giáp vàng điều khiển, thì trong khoang xe còn có một người nam nhân dung mạo như khắc từ châu ngọc.

Hắn mặc một chiếc huyền bào thêu chỉ vàng, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng. Một đôi mắt lạnh lùng vô tình như diêm vương dưới địa ngục, liếc mắt nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác người đó khinh thường tất cả những con người tầm thường trong thế giới này.

Khi khoang xe dừng lại, thì vạt áo của người đó cũng tung bay.

Hắn cưỡi gió đạp mây bước đến, dưới chân không dính chút bụi trần.

Lúc hắn quay người nhìn thì đôi mắt hẹp dài lạnh lùng đó khiến bọn họ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, tầm thường. Dường như bọn họ chỉ là những con kiến đang bị vị thần của mình nhìn xuống khi đang tuần tra lãnh địa của hắn vậy.

Chỉ một cái liếc mắt này đã khiến Tô Tử Mạch cảm thấy toàn thân rét lạnh, cảm giác lạnh lẽo này thâm nhập cả vào xương tủy của nàng.

Càng không cần nhắc đến đám người đội trưởng đội thị vệ trước đó còn đòi đuổi giết Tô Tử mạch kia.

"Đây, đây chẳng lẽ là đế tôn quản lý Thiên Thú Cảnh sao?"

"Chúng ta… Sao chúng ta lại chạy đến tận đây cơ chứ? Xong rồi! Xong rồi! Nghe nói chỉ cần có người dám đặt chân đến vùng cấm địa này, thì không có bất kỳ ai có thể toàn mạng trở về đâu…"

Nhóm sát thủ hoảng sợ nhìn nam nhân băng lãnh phía trước mặt, trên mặt tràn đầy hoảng sợ. Thậm chí còn đáng sợ hơn cả lúc nhìn thấy hoàng đế nữa, giống như đang nhìn thấy Diêm La Vương có thể quyết định sống chết của bọn họ.

Khi người nam nhân đó dùng ánh mắt rét lạnh liếc nhìn đám người, thì giống như đã rút hết linh hồn của bọn họ luôn rồi, doạ mấy người đó đến mức đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Lúc này, mọi người không dám nói câu nào, chỉ biết cúi đầu, toàn thân run rẩy, còn sắc mặt thì đã tái nhợt hệt như người chết rồi.

Cho dù là xuất thân cao quý như Tiểu Mục thì khi nhìn thấy người này, cũng lập tức trốn ra sau lưng Tô Tử Mạch, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.