"Diêm vương đã muốn ngươi chết, thì sao có thể giữ ngươi sống thêm một khắc?"
Ngay thời khắc này, Tô Tử Mạch đâu còn bộ dạng yếu đuối đó, thân hình mảnh mai toát ra khí thế kinh người. Từ trong đôi mắt sâu thẳm không có một chút gì gọi là yếu ớt, nhìn Tô Lăng Hy giống như nhìn một người chết.
"Thả... thả ta ra..." Tô Lăng Hy giãy giụa đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, dần dần cảm thấy sắp không thở nổi. Nàng ta vất vả nhìn về phía đám hạ nhân: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xông lên! "
Đám hạ nhân bị khí thế dũng mãnh của Tô Tử Mạch dọa sợ nên không dám ra tay, bọn họ do dự đứng tại chỗ nhìn nhau. Ánh mắt lạnh lùng của Tô Tử Mạch quét qua, mọi người lập tức từ bỏ ý định ra tay. Bọn họ đứng nghiêm chỉnh một chỗ cho thấy lập trường của mình, sợ rằng tiếp theo sẽ đến lượt mình.
"Các ngươi..." Trong lòng Tô Lăng Hy tức giận đến nghiến răng. Biết rằng đám hạ nhân sẽ không giúp mình, nàng ta hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tử Mạch, nói: "Phế vật, để ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của bổn tiểu thư thì phụ thân ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Thức thời thì mau thả ta ra."
“Đúng là ồn ào, hay là ngươi đi chết đi.” Tô Tử Mạch nhíu đôi mày tinh xảo. Trong lúc nàng nói chuyện, trong nháy mắt tay còn lại đã vỗ vào ngực Tô Lăng Hy.
"Phụt!"
Tô Lăng Hy nôn ra một ngụm máu, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mạch bằng ánh mắt không thể tin được, như thể đây là lần đầu tiên biết tới nàng.
Nàng không phải phế vật sao?
Một chưởng đó trông như rất nhẹ nhàng, vậy mà lại cắt đứt tâm mạch của Tô Lăng Hy!
Tô Lăng Hy vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nhếch nhếch môi lẩm bẩm: "Không, ngươi… ngươi không phải tiểu tiện nhân đó… ngươi là ai..."
“Xuống điện Diêm Vương mà hỏi đi!” Tô Tử Mạch khát máu nói, sau đó dùng ngón tay điểm nhẹ vào vai Tô Lăng Hy.
Tô Lăng Hy ngã "ầm" xuống, dường như nàng ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không thành tiếng. Mang theo ánh mắt hối hận muộn màng, nàng ta tắt thở hoàn toàn.
Như vậy, Tô Tử Mạch mới cảm thấy cơn đau khắp người nhẹ đi một chút.
"Còn có ai không hài lòng với bổn tiểu thư nữa không? Đứng ra đây hết đi."
Tô Tử Mạch lập tức đưa mắt nhìn về phía đám hạ nhân đã chết lặng.
Bị ánh mắt của Tô Tử Mạch quét qua, cả đám hạ nhân bất chợt quỳ sụp xuống, không ai dám hé nửa lời.
Nói đùa à… Từ khi nào mà Cửu tiểu thư lại trở nên tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại có thể giết chết Bát tiểu thư chỉ bằng một chưởng. Có thể đạt đến trình độ này, hẳn là thực lực phải nghịch thiên?
Vào thời khắc mấu chốt này ai dám đối đầu… thì không phải là tự tìm cái chết sao? Ngay cả Bát tiểu thư cũng không có sức đánh trả huống chi là bọn họ!
“Không nói gì chính là không có ý kiến?” Tô Tử Mạch hài lòng gật đầu.
Mấy người này đâu có ngốc.
Trong sự im lặng chết chóc, Tô Tử Mạch liếc nhìn xác Tô Lăng Hy với đầy vẻ khinh bỉ, hỏi mọi người:
"Vậy thì tốt. Các ngươi nói xem, vì sao Bát tiểu thư này lại chết?"
Cả đám hạ nhân vẫn im lặng, run đến mức không dám trả lời.
Một lúc sau, một nha hoàn gầy gò yếu ớt to gan nói: "Hôm nay tự dưng có một con yêu thú xâm nhập vào phủ, trong lúc đánh nhau với yêu thú bát tiểu thư đã không may bỏ mạng."
Tô Tử Mạch khẽ gật đầu và chỉ vào nha hoàn đang nói chuyện rồi nói: “Ừ, rất tốt, ngươi ra đây.”
Nha hoàn run rẩy đứng dậy bước ra, sau đó quỳ "bịch" xuống trước mặt Tô Tử Mạch, hoảng hốt hét lên: "Cửu tiểu thư tha mạng, cửu tiểu thư tha mạng."
“Đừng có ồn ào, phiền chết đi được. Đứng lên đi, từ nay về sau ngươi sẽ đi theo bổn tiểu thư.” Tô Tử Mạch nhíu mày ra lệnh cho nha hoàn.