Sau khi Tô Tử Mạch rời đi, nàng cũng không để tâm đến lời nói của Bạch Như Ngọc, đối với Tô Tử Mạch mà nói, đó chỉ là một sự việc nho nhỏ xen vào giữa đường mà thôi, không cần biết người của Huyền Âm Hội có tiếp tục tấn công nàng hay không, kế hoạch của nàng đều sẽ không thay đổi.
Trưa ngày hôm sau, sau khi gấp rút lên đường Tô Tử Mạch đa đến một thị trấn nhỏ, đây là thị trấn gần nhất với thành Vạn Kiếm, thủ phủ của nước Võ Xương, qua khỏi thị trấn nhỏ này rồi đi thêm một ngày một đêm đường nữa là có thể vào đến thành Vạn Kiếm rồi.
Sau khi Tô Tử Mạch vào thị trấn, nàng tìm một khách điếm để ở tạm, lúc trước Tô Tử Mạch bận đi đường nên vẫn phải luôn ngủ bờ ngủ bụi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có một chỗ đừng chân để nghỉ ngơi một lúc cũng tốt.
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa bước vào phòng, Bạch Như Ngọc vậy mà lại đưa thuộc hạ của mình đến khách điếm này để ở.
“Công tử, thân thể của ngài không thể kéo dài thêm được nữa, hay là chúng ta nhanh chóng lên đường ngay trong đêm để trở về thành Vạn Kiếm đi.”
Trước sự khuyên nhủ của thuộc hạ, Bạch Như Ngọc xua tay nói: “Không cần đâu, bây giờ đã cách thành Vạn Kiếm rất gần rồi, thân thể của ta cũng không tệ đến mức độ đó, hơn nữa vị cô nương lúc nãy nói không chừng cũng ở trong khách điếm này, bổn công tử vẫn còn muốn gặp lại nàng.”
“Công tử, nếu ngài thật sự xem trọng nữ nhân đó, chỉ cần sau khi trở về thành Vạn Kiếm có thể dán thông báo tìm nàng ấy là được. Nếu nữ nhân đó biết thân phận của ngài, nhất định sẽ không từ chối ngài đâu.”
Nghe vậy sắc mặt Bạch Như Ngọc sa sầm lại: “Cô nương đó không phải là một nữ nhân nông cạn tầm thường, huống hồ chi bổn công tử chỉ coi trọng nàng ấy chứ không hề có ý gì khác. Sau này ta không muốn nghe thấy những lời này nữa.”
Thấy Bạch Như Ngọc tức giận, tùy tùng vội vàng cúi đầu nói: “Công tử bớt giận, là tiểu nhân lắm lời, trước tiên chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm đi nhé.”
Cả nhóm người cũng ở khách điếm, khi màn đêm buông xuống, mọi người trong khách điếm cũng đã chìm vào giấc ngủ, Tô Tử Mạch đang nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên nghe thấy từ vách bên cạnh truyền đến tiếng động lớn, hình như có thứ gì đó bị rơi xuống đất.
“Công tử, người không sao chứ, đại phu đâu, mau bảo đại phu đến đây.”
Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy khỏi giường, nghe thấy giọng nói từ vách bên cạnh truyền đến, Tô Tử Mạch cũng đã đoán được tình hình, xem ra có vẻ như có người ở sát vách đang bị ốm, nên đang vội tìm đại phu.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch đột nhiên nổi lòng trắc ẩn, nếu như nàng đã gặp phải chuyện như thế này, nàng đương nhiên là không thể ngồi yên làm ngơ được rồi, có câu nói “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ”. Bản thân nàng tình cờ lại là luyện dược sư, chữa bệnh cứu người chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch vội vàng mở cửa, đồng thời đi về phía phòng bên cạnh, nhưng bên ngoài phòng đã có hai tên hộ vệ đang đứng, vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch xuất hiện hai tên hộ vệ nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mạch với vẻ mặt cảnh giác, lòng bàn tay thậm chí đã đặt lên thanh bội kiếm ngay eo, trông có vẻ sẽ sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Khi Tô Tử Mạch nhìn thấy hai hộ vệ này, nàng đột nhiên cảm thấy y phục của họ rất quen thuộc, bọn họ dường như là thuộc hạ của cái tên Bạch Như Ngọc mà nàng đã từng gặp mặt trước đây.
Ngay khi Tô Tử Mạch đang nghi ngờ, một nam nhân trung niên từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy ông ta Tô Tử Mạch đã vội vàng lên tiếng hỏi: “Công tử của nhà các ngươi có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Nam nhân trung niên đó chính là thuộc hạ tâm phúc đã luôn đi theo bên cạnh Bạch Như Ngọc, khi nhìn thấy Tô Tử Mạch nam nhân đó cũng vô cùng kinh ngạc nói: “Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?”
“Khách điếm này là vốn là nơi để người ta ở. Tại sao các ngươi lại ở đây còn ta lại không được ở đây? Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bổn tiểu thư nữa đấy, công tử nhà các ngươi có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Nam nhân trung niên vốn dĩ không muốn tiết lộ quá nhiều với Tô Tử Mạch, nhưng khi vừa nghĩ đến thái độ vô cùng bất thường của công tử nhà mình đối với Tô Tử Mạch, ông ta vẫn lên tiếng nói: “Đúng vậy, bệnh ẩn của công tử nhà chúng ta đang tái phát, ta đang chuẩn bị đi tìm đại phu cho ngài ấy. Cô nương nếu như không có chuyện gì khác thì cảm phiền mau đi quay về trước.”
Tô Tử Mạch nghe thấy những lời này không nhịn được cười: “Không cần phải phiền phức như vậy, bổn tiểu thư chính là đại phu, để ta vào cho xem công tử của nhà các ngươi là được.”
Ngay khi Tô Tử Mạch vừa nói lời này, nam nhân trung niên nhìn Tô Tử Mạch từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghi ngờ, giọng điệu có chút khinh thường nói: “Ngươi là đại phu, cô nương đây là chuyện to lớn liên quan đến tính mạng con người, công tử nhà chúng ta đang ở trong tình trạng nguy kịch, không có thời gian để ở đây nói đùa với ngươi đâu.”
Vừa nói, nam nhân trung niên đồng thời định phớt lờ Tô Tử Mạch để đi tìm đại phu, Tô Tử Mạch thấy đối phương khinh thường mình, sắc mặt chợt tối sầm lại: “Hứ, ta đã nói rồi, ta là đại phu chính đại phu, loại chuyện này làm sao ta có thể nói lung tung được cơ chứ. Nghe nói công tử nhà các ngươi hiện đang ở trong tình trạng nguy cấp, nếu như không nhanh chóng chữa trị, đợi các ngươi đưa đại phu đến thì có lẽ là đã quá muộn rồi, hơn nữa bệnh của công tử nhà các ngươi không phải là chứng bệnh bình thường, đại phu tìm đến mà gặp phải tình huống như vậy thì cũng chỉ có thể bó tay mà thôi. Đến lúc đó liệu ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm đó hay không?”
Sau khi bị Tô Tử Mạch chất vấn một tràn, trên mặt nam nhân trung niên đã lập tức xuất hiện vài giọt mồ hôi, đương nhiên là ông ta biết rõ nếu Bạch Như Ngọc thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó, vậy thì cái mạng nhỏ này của ông ta cũng không thể giữ được nữa.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch nói năng hùng hồn mạch lạc như vậy, nam nhân trung niên cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được rồi, nếu như cô nương đã nói như vậy, thì mời cô nương vào trong xem qua cho công tử nhà chúng ta.”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch trực tiếp bước vào phòng, vừa bước vào cửa, Tô Tử Mạch đã nhìn thấy Bạch Như Ngọc nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Ban đầu khi Tô Tử Mạch lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Như Ngọc, nàng đã phát hiện thấy sắc mặt của hắn ta bây giờ đã tái nhợt dị thường, thậm chí còn trắng hơn nhiều nữ nhân bình thường, lúc đó Tô Tử Mạch đã có thể thấy thân thể của Bạch Như Ngọc không được tốt cho lắm rồi.
Còn khuôn mặt của Bạch Như Ngọc hiện tại đang hôn mê lại càng không còn chút máu, nếu như không có tiếng thở dốc nhẹ thì Tô Tử Mạch thậm chí còn tưởng rằng Bạch Như Ngọc đã là người chết rồi.
Tô Tử Mạch vội vàng bước đến bên giường ngồi xuống, đồng thời đưa ngón tay lên cổ tay Bạch Như Ngọc và bắt đầu bắt mạch cho hắn ta, một lúc sau, lông mày của Tô Tử Mạch nhíu chặt lại.
“Cô nương, tình hình của công tử nhà chúng ta bây giờ rốt cuộc là như thế nào, ngươi có cách chữa trị hay không?”
Nam nhân trung niên trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột, bây giờ Tô Tử Mạch là niềm hy vọng cuối cùng của ông ta rồi, trong ánh mắt mong đợi của nam nhân trung niên, Tô Tử Mạch chậm rãi gật đầu nói:
“Tình hình của công tử nhà các ngươi quả thật là có chút nan giải, nhưng cũng may là hắn ta đã gặp được ta, trong tay của bổn tiểu thư tình cờ có vài viên linh đan diệu dượ có thể tạm thời khiến hắn tỉnh lại, sau đó bổn tiểu thư kê cho hắn một toa thuốc, đến lúc đó ngươi cứ dựa theo đơn thuốc cho hắn uống thuốc đúng giờ, rồi điều dưỡng lại cơ thể một năm rưỡi như vậy, bệnh này sẽ có thể chữa khỏi được kha khá mà thôi.”
Nghe đến đây, nam nhân trung niên thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì đa tạ cô nương rất nhiều, ban nãy cô nương nói gì, người có cách chữa khỏi bệnh cho công tử nhà chúng ta sao?”
Nam nhân trung niên này vốn tưởng rằng Tô Tử Mạch chỉ có thể tạm thời giữ được tính mạng của Bạch Như Ngọc mà thôi, dù sao ông ta cũng đã đi theo Bạch Như Ngọc nhiều năm như vậy rồi, biết rõ rằng căn bệnh này của Bạch Như Ngọc này đã có từ nhỏ rồi, bọn họ cũng đã tìm không ít danh y đến nhưng cũng không thể chữa trị khỏi tận gốc.